Chương trước
Chương sau
“Không phải.” Sầm Cảnh Đình nghe cô hỏi câu này có chút thoái thác: “Tôi chỉ cảnh cáo cô, tốt nhất yên phận một chút, đừng có ý đồ gì mờ ám với bất cứ ai ở đây.”

Dương Ái Vân thích thú nhìn biểu hiện của anh lại nói: “Vậy tôi chỉ có ý đồ với anh có được không?”

Nói xong cô lại nhìn anh chằm chằm, Sầm Cảnh Đình cảm nhận được lại né tránh, nhất thời lúng túng không trả lời được lời nói của cô.

“Anh hai, chị dâu.” Một giọng nói cất lên khiến hai người chú ý.

Người đến lại là Sầm Cảnh Đông, cậu ta mặc trên người bộ đồ thể thao, hình như vừa mới vận động nên trên trán còn rịn mồ hôi, Sầm Cảnh Đình có chút không vui khi em trai xuất hiện.

Dương Ái Vân khách sáo hỏi một câu: “Cậu chạy bộ sao?”

“Vâng.”

“Vậy vào nhà nghỉ ngơi đi, chúng tôi cũng vào đây.”

“Khoan đã.” Sầm Cảnh Đông bất chợt gọi cô lại.

Dương Ái Vân nhìn thiếu niên hỏi: “Cậu có gì muốn nói với Cảnh Đình sao?”

“Không, không phải anh ấy mà là chị.” Sầm Cảnh Đông ấp úng nói.

Câu trả lời khiến hai người có hai lối suy nghĩ khác nhau, Sầm Cảnh Đình vốn dĩ khó chịu càng thêm bực bội, Dương Ái Vân này vừa mới vào nhà họ Sầm chưa bao lâu đã thu hút sự chú ý của bao nhiêu người, hết Sầm Cảnh Đình giờ đến Sầm Cảnh Đông sao?

Không hiểu sao lửa nóng trong lòng anh lại tăng dần lên, Sầm Cảnh Đình nắm cổ tay Dương Ái Vân nói: “Về phòng, tôi mệt rồi.”

Cảm nhận được anh có sự thay đổi cô nhìn Cảnh Đông nói: “Có gì thì nói sau đi, tôi đưa Cảnh Đình đi trước.”



“Vâng.”

“Dương Ái Vân, mau đi, cô đừng có lề mề.” Sầm Cảnh Đình quát nhẹ một tiếng.

Dương Ái Vân chẳng còn cách nào khác đành cùng anh đi, trên đường vào nhà lại cố tình trêu chọc anh: “Làm gì mà anh cáu gắt vậy, chỉ là nói chuyện với em trai thôi mà.”

“Cô quên lời tôi cảnh cáo rồi sao?” Sầm Cảnh Đình nghiến răng nghiến lợi.

“Tôi còn chưa làm gì đâu anh đã tỏ thái độ rồi, vậy mà còn không thừa nhận mình ghen.” Cô nhấn mạnh chữ “ghen” khiến anh lần nữa đỏ mặt, không biết vì xấu hổ hay tức giận.

Sầm Cảnh Đình đè âm nói: “Dương Ái Vân, cô nghĩ mình là ai mà khiến tôi phải ghen.”

“À, vậy tôi hiểu nhầm rồi, như anh nói tôi có ở cùng người đàn ông khác anh cũng không ghen sao?”

“Cô muốn ở với ai?” Sầm Cảnh Đình chợt dừng bước, bóp chặt cô tay cô hơn, khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận.

Xem ra cô đã thành công khơi mào thêm ngọn lửa trong lòng anh, Dương Ái Vân nhoẻn miệng cười thầm, cố tình không nói.

“Sao không nói, lẽ nào cô có người đàn ông khác sau lưng tôi?” Giọng điệu của anh đã thay đổi, cô chút cay nghiệt lẫn chua xót.

Dương Ái Vân dù thấy anh đáng thương nhưng không bỏ qua cho anh: “Cảnh Đình, ngay từ đầu cho đến thời điểm hiện tại tôi cũng chỉ là một người qua đường mà thôi, anh cũng không xem tôi là vợ, thế nên chuyện tôi có người đàn ông khác hay không anh bận tâm làm gì?”

“Là cô nói muốn ở bên cạnh tôi không phải sao?” Sầm Cảnh Đình bỗng nhiên kích động, mặc dù miệng nói không tin nhưng trong lòng lại nhen nhóm chờ mong. Cho nên khi cô nói những điều này anh lại không chịu nổi.

Dương Ái Vân thấy anh dần kích động lại nhẹ giọng hỏi: “Anh muốn tôi ở bên cạnh sao?”

Câu hỏi này cô dường như hỏi không dưới ba lần, mà mỗi lần anh đều không trả lời được. Đó là vì anh cũng không biết đáp án.

Hai người đứng trước cửa lớn của biệt thự đối mặt với nhau, mấy người làm thập thò bên trong nhìn bọn họ, lại xì xầm to nhỏ.

“Chậc chậc, bọn họ cãi nhau rồi.”

“Dương Ái Vân đúng là không được lòng đại thiếu gia, vậy mà còn dám hống hách với chúng ta.”

“Phải, để xem thiếu gia làm gì cô ta.”

Dương Ái Vân thấy anh thẫn thờ không khỏi thở dài bảo: “Bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa, không phải anh nói mệt sao, chúng ta vào trong thôi.”

Dương Ái Vân cầm ngược lại tay anh bước vào bên trong, Sầm Cảnh Đình cũng chỉ vô thức theo gót chân của cô.



Nhà họ Dương.

“Hu hu hu, hu hu hu…” Tiếng khóc của Dương Ái Linh vang khắp cả phòng khách, bà Tuyết có dỗ thế nào cũng không được.

Bà ta cảm thấy nhức đầu nhưng vẫn nhẹ nhàng khuyên bảo: “Được rồi, Ái Linh con đường khóc nữa, thua keo nay ta bày keo khác.”

“Nhưng mà con không cam, sao anh ấy có thể đối xử với con như vậy chứ, bắt con tiếp rượu cũng thôi đi, mẹ có biết lão già đó còn muốn sàm sỡ con không, ông ta còn ngỏ ý muốn con lên giường, nếu con không chạy kịp e là đã bị…” Dương Ái Linh càng nói càng uất ức.

Bà Tuyết nghe vậy nhíu mày, Sầm Hạo Nhiên kia đúng thật là quá đáng nhưng bà ta có thể làm gì chứ? Thực quyền của nhà họ Dương đâu bằng nhà họ Sầm.

“Ái Linh, con khóc cũng không giải quyết được gì, chúng ta phải bình tĩnh để tìm cách khác.” Bà Tuyết tiếp tục khuyên nhủ.

“Giờ chúng ta còn có cách gì chứ?” Dương Ái Linh dù tức cũng chẳng thể làm gì.

Bà Tuyết cau mày, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó lập tức nói: “Sắp tới là tiệc mừng thọ của ông Sầm, mẹ sẽ nhờ vài mối quan hệ đưa con đến dự tiệc, đến lúc đó con tùy cơ hành động, mẹ sẽ cho người hỗ trợ con.”

“Nhưng như vậy có được không?” Dương Ái Linh nín khóc, mơ hồ nhìn mẹ mình.

Bà Tuyết trăm phần tự tin: “Trước mắt cũng chỉ có cách đó thôi, hãy tin tưởng mẹ.”

“Được, con tin mẹ.” Dương Ái Linh trước nay luôn đặt niềm tin vào mẹ mình, cái gì bà ta nói cũng đều làm theo.

………..

Sầm Cảnh Đình ở trong thư phòng nói chuyện với vệ sĩ Dương Ái Vân lại ra ngoài vườn hái vài bông hoa vào cắm.

Lúc này Sầm Cảnh Đông đột nhiên xuất hiện, cậu có chút lấm lét hỏi: “Anh Đình sao rồi? Mấy hôm trước tôi nghe thấy mẹ và anh ấy cãi nhau, bọn họ…”

“Không vấn đề gì, là do tôi nên bọn họ mới căng thẳng thôi.”

Nghe vậy Sầm Cảnh Đông trầm lặng lại nói: “Tôi biết mẹ không thích chị.”

“Không sao, Cảnh Đình không ghét tôi là được.” Dương Ái Vân nhún vai.

“Chị…” Sầm Cảnh Đông do dự, sau đó đột nhiên nói: “Tôi xin lỗi.”

“Vì cái gì?” Hôm nay cô thấy thiếu niên này có vẻ lạ thường.



Sầm Cảnh Đông giải thích: “Chuyện ở học viện là do tôi đánh người trước, chị vì tôi mới bị liên lụy, tôi lại không thể giải thích chuyện này với mẹ nên mới khiến mẹ thêm hiểu nhầm chị.”

“À, nếu là chuyện đó thì không sao. Lại nói sao cậu không rời đi? Không phải cậu còn nghi ngờ tôi à?” Lúc cậu nhóc này ở lại cô cũng rất kinh ngạc.

“Chuyện nào ra chuyện đó, trong những giảng viên tôi học chỉ có chị là giảng tốt, hơn nữa kỹ thuật đánh đàn cũng… Điêu luyện.” Hai chữ điêu luyện cậu nói rất nhỏ.

“Tôi, tôi muốn được như chị.”

Dương Ái Vân nhìn bộ dạng e thẹn của cậu có chút buồn cười: “Thật vinh dự khi được nhị thiếu gia khen ngợi, được thôi, để không uổng công cậu tin tưởng tôi sẽ tôi luyện cậu thành tài mới thôi.”

“Chị, chị nói thật chứ?” Sầm Cảnh Đông có chút kích động.

“Đương nhiên, Dương Ái Vân tôi nói là làm, cậu sẽ được thừa hưởng những gì tôi đã được học.” Dạy cho cậu nhóc được mấy buổi cô thấy được niềm đam mê của cậu, cho nên cô quyết định sẽ dạy người cho tốt.

“Được, mong chị dạy bảo thêm.” Sầm Cảnh Đông chân thành cúi đầu.

Dương Ái Vân lại có chút đăm chiêu: “Có điều tôi không dạy ở học viện nữa, cậu muốn học thì qua phòng trống bên cạnh, tôi có để đàn trong đó.”

“Không được, mẹ sẽ biết.” Sầm Cảnh Đông lắc đầu, cậu lén đi học đàn để mẹ biết chắc chắn mẹ sẽ cấm cản.

Dương Ái Vân cũng hiểu lại bảo: “Vậy thế này đi, qua nhà bạn tôi, tôi sẽ nhờ đàn của cô ấy, cậu có thể học được giờ nào?”

“Như lịch học trong học viện.” Sầm Cảnh Đông nhanh chóng nói.

“Vậy được, tôi sẽ sắp xếp, tuần này thì thôi đi, sang tuần sau học lại.”

“Được, nghe theo chị.” Sầm Cảnh Đông vô cùng vui mừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.