Chương trước
Chương sau
Tập đoàn Sầm Gia.

Tất cả mọi người coi như đã có mặt đông đủ, chỉ còn thiếu vài ba người chủ chốt trong cuộc hội nghị lần này, bao gồm Dương Ái Vân.

Gần 9h sáng một chiếc xe Bugatti màu đen dừng trước cổng tập đoàn Sầm Gia, theo sau có một chiếc Roll Royce theo sát. Từ chiếc Roll Royce có bốn người đàn ông đi xuống trước, một người đi đến mở cánh cửa sau của chiếc Bugatti, từ bên trong bóng dáng của một người phụ nữ dần dần hiện ra.

Dáng người cô cao ráo mang thêm đôi giày cao gót bảy phân cũng ngang ngửa vệ sĩ bên cạnh, trên người mặc áo sơ mi cùng quần tây cao cấp, bên ngoài khoác thêm chiếc áo vest màu đen, tay cầm thêm chiếc túi xách đắt đỏ hiệu LV, mọi thứ đều hoàn mỹ với một cô gái, chỉ trừ vết bớt búp sen trên mặt cô ra.

Người đến không ai ngoài Dương Ái Vân.

Khi đứng vững trên đất cô mới tháo chiếc kính râm xuống để vào trong giỏ xách, chưa bước vào mà nhìn tòa cao ốc to lớn trước mắt.

Cô nghe nói nó có tổng cộng 99 tầng, bề rộng giáp với bốn mặt đường chính, nhân viên bên trong có đến hàng trăm ngàn người, từ phổ thông đến cao cấp. Có điều dù là nhân viên phổ thông thì vào làm ở đây lương cũng cao hơn nhân viên cao cấp của mộ tập đoàn trung bình.

Như vậy cũng thấy được tập đoàn Sầm Gia lớn mạnh đến cỡ nào, ai cũng có ước mơ được làm ở đây dù chỉ là một nhân viên tầm thường.

Đây cũng là nơi mà Sầm Cảnh Đình đã góp công gây dựng nên, thế nhưng đến cuối anh lại ra đi không người nhớ đến. Cái mác mù lòa đã làm lu mờ đi hình ảnh của một tổng giám đốc cao ngạo ngày nào.



Dương Ái Vân trong lòng không khỏi cảm thán cho anh.

Lúc này bên trong có một người đàn ông cao lớn ăn mặc sang trạng cùng hai nhân viên nữ đi ra, đến trước mặt cô người đàn ông cung kính nói: “Xin chào đại thiếu phu nhân, tôi là trợ lý của chủ tịch, Đỗ Thiên Sơn, chủ tịch phân phó tôi ra đấy đón tiếp cô.”

“Chào anh, làm phiền anh dẫn đường rồi.” Dương Ái Vân bình thản nói.

Đỗ Thiên Sơn nhìn thấy khuôn mặt của cô cũng chỉ kinh ngạc một chút, chỉ có hai cô nhân viên bên cạnh nhìn cô với ánh mắt là lạ.

Trợ lý dẫn đầu đi trước, tiếp đó là Dương Ái Vân, hai nhân viên nữ cùng bốn vệ sĩ theo phía sau.

Dương Ái Vân vừa bước vào đại sảnh đã nhận được sự chú ý của vô số ánh mắt, cô sải bước tiến về thang máy cũng chưa nhìn lấy họ một cái.

Những nhân viên ở đại sảnh thấy cô đi xa thì không khỏi thì thào vào nhau.

“Này, kia là vợ của Sầm đại thiếu gia đấy, tưởng lời đồn thế nào hóa ra xấu thật, cũng may vị thiếu gia kia mù không nhìn thấy cô ta, nếu không chắc cũng mắc ói với khuôn mặt kia.”

“Chậc, ấy vậy mà còn là cổ đông trong công ty cơ đấy.”

“Cổ đông cái gì, cô ta chỉ có 5% chứ bao nhiêu.”

“Xời, đi hẳn Bugatti cơ đấy, đúng là phô trương thanh thế.”

Dương Ái Vân dù ở xa nhưng vẫn nghe được lời này, có điều cô chẳng mấy quan tâm, lại nói chiếc Bugatti này là của Sầm Cảnh Đình chứ không phải của cô, sáng nay cô cũng chỉ tính đi taxi cho tiện nhưng ai ngờ người đàn ông kia lại có sắp xếp trước, khi ra đến cổng Khải Nam đã có mặt cùng chiếc siêu xe sang chảnh này.

Dù cô muốn giản dị nhưng đây là tấm lòng của chồng mình phô trương một chút thì có làm sao!



Đỗ Thiên Sơn cũng nghe được những lời nói phía sau lưng, hắn không nói không rằng ra hiệu cho cô nhân viên bên phải.

Cô ta dường như hiểu ý rời đi, vừa vặn cửa thang máy mở ra, trợ lý để Dương Ái Vân bước vào trước mình mới theo sau, cả bốn vệ sĩ cùng cô nhân viên còn lại cũng lần lượt đi vào.

Ở quầy lễ tân đám người vẫn còn nói rôm rả, ai ngờ lại có một giọng nói xen ngang câu chuyện của bọn họ.

“Các cô từ ngày mai không cần đến công ty nữa.”

“Sao, sao cơ!” Ba cô nhân viên ở quầy lễ tân đồng loạt trố mắt nhìn người đối diện.

“Thư ký Hà, chúng tôi đã làm gì sai sao?” Một người lên tiếng hỏi.

Phương Hà chỉ lạnh lùng nói: “Có biết người phụ nữ kia là ai không mà các cô còn dám bêu xấu, trợ lý và vị kia đã nghe thấy toàn bộ lời các cô nói, không biết giữ mồm thì đành chịu thôi, lên phòng nhân sự thanh lý hợp đồng đi.”

“Cái, cái gì! Thư ký Hà, cô, cô giúp chúng tôi nói với trợ lý một câu, chúng tôi lần sau không dám nữa.” Một trong ba người lên tiếng, hai người còn lại sắc mặt xanh mét, khó khăn lắm bọn họ mới vào được Sầm Gia, làm sao nói đi là đi.

Phương Hà lại không nghe lọt tai lời cầu xin của ba lễ tân chỉ nói: “Cái miệng hại cái thân, công ty đã quy định rõ ràng không được đàm tiếu lung tung, các cô lại không nghe, chứng nào tật nấy, lần trước cấp trên đuổi hơn trăm người còn chưa đủ làm gương cho các cô sao?”

Lần trước khi tin đồn Dương Ái Vân cướp chồng của em gái lan rộng khắp mạng xã hội không ít người trong công ty bàn ra tán vào, những thành phần ấy ngay ngày hôm sau đã bị đuổi đi hết. Ấy vậy mà đám người này vẫn còn chưa sợ, tiếp nối sai lầm của đám người trước.

Ba cô lê tân toàn thân run rẩy, sắc mặt còn khó coi hơn khỉ đột, nhất thời không biết làm sao, cảm thấy bầu trời như sắp sụp đổ.

Phương Hà nói xong điều cần nói thì xoay người rời đi, những người còn lại thở phào một hơi, cảm thấy may mắn khi mình chưa nói câu gì.



Lên đến tầng 90 thang máy dừng lại, thông thường những cuộc hội nghị lớn của Sầm Gia thường được diễn ra ở tầng này, hai bên thang máy cùng đối diện cũng có vài người bước ra, một bên là Sầm Hạo Nhiên cùng trợ lý của anh ta, một bên là Sầm Tuệ Nhi và Trúc Liên.

Hai bên gặp mặt nhau, Sầm Hạo Nhiên và Sầm Tuệ Nhi lên tiếng chào Dương Ái Vân một câu: “Chị dâu.”

Những người còn lại thì đều gọi cô là đại thiếu phu nhân, Trúc Liên không khỏi nhìn người đối diện nhiều hơn một chút, lần đầu tiên cô gặp Dương Ái Vân ngoài đời, khi nhìn đến khuôn mặt không khỏi có chút kinh ngạc, dù đã được xem qua ảnh của cô nhưng gặp trực tiếp đúng là khác xa rất nhiều.

Trước sự chào hỏi nồng nhiệt của đám người Dương Ái Vân cũng chỉ gật nhẹ đầu, sau đó bọn họ đồng loạt tiến về phòng họp lớn.

Bên ngoài có hai bảo vệ đứng ở đó, thấy những nhân vật lớn đi tới lập tức mở cửa cho họ đi vào.

Bên trong ban quản trị đã có mặt đầy đủ không thiếu một người, bọn họ chủ yếu là ban giám đốc hoặc quản lý cấp cao của từng chi nhánh, không có cổ phần gì trong tay nhưng đều là chủ chốt quyết định cho vị trí kia.

Thông thường ai nắm giữ nhiều cổ phần trong tay nhất sẽ được ngồi lên cái ghế đó mà không cần bầu chọn. Tuy nhiên ngoài ông Sầm giữ 50% cổ phần ra thì người cao thứ hai là Sầm Cảnh Đình với 20% cổ phần, còn Sầm Tuệ Nhi và Sầm Hạo Nhiên mỗi người đều 15%.

Sầm Cảnh Đình rời đi để lại 20% cổ phần cho ông Sầm, ông lại không giao cho bất cứ ai nên hai người giữ 15% cổ phần sẽ phải thông qua cuộc bình chọn để lên chức, lại nói ai lên được chức vị này sẽ được ông chuyển cho 5% cổ phần nữa, coi như danh chính ngôn thuận ngồi vững vị trí này.

Cả ban hội động quản trị nghe thấy tiếng mở cửa đồng loạt nhìn về phía này, Dương Ái Vân dẫn đầu vào trước, ai nhìn thấy cô cũng có những biểu hiện sững sờ khác nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.