Chương trước
Chương sau
Giọng nói này khiến không ít người trong đây phải kinh ngạc, ông Sầm cũng không dám tin vào tai mình, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn của phòng họp.

Dương Ái Vân lặng người nhìn người đàn ông cách mình một cái bàn lớn, ở đó có tổng cộng sáu người nhưng cô chỉ chú ý đến người đeo mắt kính đứng giữa, anh cao ngạo khí thế lại đặc biệt nổi bật khiến người ta không thể làm lơ.

Dương Ái Vân phản ứng đầu tiên, rời khỏi bục thuyết trình lao nhanh về phía đó, đến trước mặt người đàn ông thì không kìm nổi xúc động nói: “Cảnh Đình, anh đến rồi.”

Anh đến như cây cổ thụ lớn chắn gió trước mặt cô, bao nhiêu bão táp phong ba mà cô phải chịu cuối cùng cũng có người đứng ra che chắn. Sức nặng cô gánh trên vai cũng từ từ tan biến với sự xuất hiện bất ngờ này của anh.

Sầm Cảnh Đình nghe tiếng gọi của cô bao nhiêu cảm xúc trong lòng cũng khó mà lột tả hết, ban nãy còn do dự khi quyết định đến đây bây giờ lại cảm thấy thật đúng lúc.

“Xem cô này, có mấy người cũng không đối phó được, lại bị để đè ép như vậy, những gì tôi dạy cô đều quên rồi sao?” Giọng điệu của anh châm chọc nhưng Dương Ái Vân lại nghe ra được sự bao bọc trong đó.

Cô không nề hà những người ở đây mà ôm lấy cánh tay anh nói: “Không phải còn chờ anh đến làm chỗ dựa cho tôi sao?”



Dương Ái Vân nói với giọng điệu vui vẻ, ỷ lại làm trái tim Sầm Cảnh Đình cũng nhảy nhót theo, anh không kìm nó lại được cũng không thể phản bác lời cô.

“Đi thôi, tôi giúp cô xử lý bọn họ.” Sầm Cảnh Đình trầm giọng nói.

“Được, ông xã đại nhân.” Dương Ái Vân càng thêm hạnh phúc dẫn anh đến chỗ bục thuyết trình.

Hai người càng đến gần ông Sầm càng thêm kích động, cả người run rẩy đứng dậy, giọng không giấu được vui mừng: “Cảnh Đình, cháu thật sự đến đây sao?”

Bước chân của Sầm Cảnh Đình dừng lại, đáp: “Cháu không đến e là buổi hội nghị này sẽ không có hồi kết.”

“Tốt, tốt lắm, ông già này còn cho rằng cả đời cháu sẽ không bao giờ đến đây, vậy thì buổi hội nghị này cháu hãy kết thúc nó đi.”

Sầm Hạo Nhiên khẽ nâng khóe môi, thản nhiên nhìn ba người trước mắt, sự xuất hiện của Sầm Cảnh Đình không thể không nói cũng khiến hắn kinh ngạc, nhưng trong lòng biết người anh họ này đến vì cái gì.

Sầm Tuệ Nhi trầm tư lại không rõ suy nghĩ điều gì. Đối với hai người trong cuộc này, từ đầu đến cuối họ vẫn chưa biết sắc, chỉ khi Sầm Cảnh Đình đến mới khiến mỗi người có một biểu cảm khác nhau.

Toàn thể mọi người không nghĩ ông Sầm lại để anh chủ trì, có vài người bắt đầu rục rịch.

“Chủ tịch, như vậy có vẻ không thích hợp lắm.”



“Có gì không thích hợp? Cảnh Đình có đủ năng lực để quyết định chuyện này, ta cho phép nó điều hành ai dám phản đối.” Ông Sầm cuối cùng cũng sắc bén nói một câu.

Bên dưới ai lại dám phản đối lời nói của ông nhưng vài người vẫn không tránh khỏi căm tức trong lòng, đang yên đang lành tại sao lại lòi ra một Sầm Cảnh Đình, sự tình này khiến người ta khó lòng mà xoay chuyển. Ai nấy đều thấy ông Sầm thiên vị ra mặt.

Dương Ái Vân cũng tấm tắc trong lòng, chỉ có mỗi Sầm Cảnh Đình mới khiến ông phân nặng nhẹ như vậy.

Còn riêng người được thiên vị lại chẳng tỏ vẻ gì, anh không đứng trên bục thuyết trình mà đứng trước bàn họp nói: “Ai không đồng ý với quyết định của Dương Ái Vân thì có thể lên một bản kế hoạch khác, nếu tốt hơn hai bản kế hoạch kia chức vị tổng giám đốc sẽ là của người đó.”

Một câu nói của anh làm toàn trường lặng thinh vài giây, không ai nghĩ Sầm Cảnh Đình sẽ nói ra lời táo bạo này.

Sầm Hạo Nhiên không khỏi nhìn về phía anh họ mình một cái, hắn cũng khá bất ngờ với người anh này, đúng là một nước đi tinh tế, khó ai cãi lại.

Thế nhưng vẫn có người không cam tâm, giám đốc Hoài nheo mắt lên tiếng: “Sầm đại thiếu gia, chức vị tổng giám đốc không phải cậu nói là được.”

“Vậy tôi nói có tính hay không?” Ông Sầm lên tiếng, câu từ lạnh tanh chặn họng người kia.

“Lời của Cảnh Đình cũng là ý của tôi, bên dưới nếu ai cảm thấy mình có bản kế hoạch nào tốt hơn tôi dĩ nhiên sẽ cân nhắc người đó lên làm tổng giám đốc, còn nếu không ai làm được thì kết quả cuối cùng sẽ dựa vào lựa chọn của cháu dâu tôi, ai có ý kiến gì nữa không?”

Ông Sầm cũng đứng ra nói rồi còn ai dám ý kiến gì.

“Chủ tịch, xin hãy suy xét lại lựa chọn của thiếu phu nhân đây, quả thật nó còn nhiều bất cập, rủi ro, nếu không làm tốt sẽ…”

“Sẽ làm tốt.” Người kia còn chưa kịp nói gì đã bị Sầm Cảnh Định cắt ngang lời nói, anh nhấn mạnh: “Giám đốc Lam, ông nghe cho rõ, bản dự án mà Dương Ái Vân chọn Sầm Cảnh Đình tôi sẽ là người chịu trách nhiệm đến cùng, rủi ro tôi chịu.”

“Cảnh Đình, anh…” Dương Ái Vân sửng sốt vài giây lại cầm chặt tay anh.

Sầm Cảnh Đình cảm nhận được hành động của cô, thản nhiên nói: “Tôi đã đến đây rồi không ai có thể làm khó được cô.”

Câu này không khác nào nói ‘có anh đây rồi anh sẽ là chỗ dựa cho em’, Dương Ái Vân nghe mà có hàng vạn hàng ngàn cảm xúc lẫn lộn, lại chợt nghĩ người đàn ông này hôm nay thật lạ, anh đã trở thành người đàn ông bá đạo từ khi nào.

Dáng vẻ này của anh đúng là có chút không quen nhưng khiến Dương Ái Vân cảm thấy vô cùng an tâm.

Phải rồi, Sầm Cảnh Đình đã đến cô cũng không cần tự mình ra trận nữa, càng không phải lo lắng cho anh, người đàn ông này tự có bản lĩnh gánh vác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.