Người nào đó nghe vậy nuốt một ngụm nước miếng, yết hầu cũng theo đó di chuyển lên xuống, Dương Ái Vân nhìn thấy bàn tay đưa ra chạm nhẹ yếu hầu của anh trêu đùa: “Không có người đàn ông nào cởi đồ cho phụ nữ xong lại có thể bình tĩnh cả, anh cũng muốn điều đó đúng không?”
Dứt lời tay cô tiếp tục gỡ từng nút áo của anh, đến nút thứ tư Sầm Cảnh Đình đột nhiên bắt lấy tay cô nói: “Dương Ái Vân, chớ lộn xộn, ngồi lên đi.”
“Sầm Cảnh Đình, tôi muốn anh không thể cho sao?” Dương Ái Vân dò hỏi tay còn lại thăm dò xuống dưới bắt đầu tháo thắt lưng của anh.
Sầm Cảnh Đình ngưng thần mất mấy giây lại vội vàng bất dậy khiến động tác của cô không thể thực hiện được nữa.
“Dương Ái Vân, đừng làm bừa nữa.” Sầm Cảnh Đình trầm giọng cảnh cáo.
Sắc mặt của cô cũng trầm xuống: “Cảnh Đình, tôi khiến anh chán ghét đến vậy sao? Anh có biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi chủ động rồi không? Anh làm tôi nghĩ rằng mình như một người phụ nữ không biết liêm sỉ suốt ngày đi dẫn dụ đàn ông, mà rõ ràng tôi là vợ anh kia mà. Mẹ kiếp, Sầm Cảnh Đình, anh đã không muốn thì đi đi, sau này đừng có mà hối hận, Dương Ái Vân tôi cũng không cần anh nữa.”
Lần này Dương Ái Vân có chút tức giận, cô cũng tự mình rời khỏi người anh lại quá vội vàng nên va phải thành bồn bên cạnh.
Sầm Cảnh Đình nghe thấy tiếng “cốp” lo lắng hỏi: “Cô thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-xau-chong-mu/2531521/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.