Chương trước
Chương sau
Sầm Hạo Nhiên không quan tâm biểu cảm của người trước mặt chỉ nói: “Đổi lại tôi sẽ cho anh biết ai làm anh bị mù, thêm vào đó tôi cũng sẽ tặng anh một đôi mắt mới, anh sẽ sớm được nhìn thấy mặt trời. Đối với anh mà nói bị mù chắc hẳn rất khó chịu đúng chứ? Hay nói đúng hơn anh không cam tâm.”

“Sầm Hạo Nhiên, cậu đang thách thức tôi sao?” Sầm Cảnh Đình gằn giọng nói.

“Không, tôi chỉ cho anh lựa chọn tốt nhất mà thôi, quyền quyết định vẫn ở trong tay anh.” Sầm Hạo Nhiên không nhanh không chậm nói.

Sầm Cảnh Đình nắm chặt hai tay, tình cảnh năm đó có quá nhiều điều trùng hợp anh đương nhiên có nghi hoặc nhưng điều tra lại không ra kết quả gì, còn về đôi mắt anh ngày đêm mong muốn được nhìn thấy một lần nữa, nhưng nếu phải đánh đổi Dương Ái Vân anh lại thấy lòng khó chịu

Giờ phút này anh coi như đã rõ ràng lòng mình, hai ngày nay không có cô bên cạnh anh đã thấy trong lòng bức bách, sốt ruột, nếu sau này không còn cô nữa anh sẽ làm sao?

Sầm Cảnh Đình không dám nghĩ tới tháng ngày mất đi Dương Ái Vân, anh trầm giọng hỏi: “Cậu có ý với vợ tôi?”

“Anh nghĩ sao? Hứng thú có được xem là có ý không?” Sầm Hạo Nhiên trả lời lấp lửng.

Thế nhưng Sầm Cảnh Đình lại nghe ra được tên này đang muốn dòm ngó đến cô, anh càng thêm nóng ruột hơn.

“Sầm Hạo Nhiên, cậu bỏ ngay ý định này đi, nếu không đừng có trách tôi.” Anh cảnh cáo một câu.



Sầm Hạo Nhiên cười nhẹ: “Anh thích chị dâu rồi sao?”

“Không phải chuyện của cậu.” Sầm Cảnh Đình có chút mất kiên nhẫn.

Sầm Hạo Nhiên bỏ tay vào túi nhìn về phía trước không nhanh không chậm nói: “Lẽ nào anh muốn bỏ qua cơ hội tìm ra sự thật và sáng mắt sao? Cảnh đẹp trước mắt không được nhìn thấy quả là đáng tiếc.”

“Thế này nhé, tôi cho anh 3 ngày, sau đó hẵng trả lời tôi, tôi nghĩ anh nên suy nghĩ kỹ càng hơn, phụ nữ như Dương Ái Vân ngoài kia không thiếu đâu.” Sầm Hạo Nhiên có vẻ đã sớm tính toán trong lòng.

Sầm Cảnh Đình lại nghiến răng nói: “Cô ấy là duy nhất.”

Anh không muốn so sánh cô với bất kỳ ai.

“Vậy sao?” Sầm Hạo Nhiên nói bằng giọng mũi.

Lúc này một giọng nói vang lên: “Hai người đang nói cái gì vậy? Sầm Hạo Nhiên, sao cậu lại ở đây.”

“Chị dâu không hoan nghênh tôi sao?” Sầm Hạo Nhiên nhìn Dương Ái Vân như có như không nói.

“Ở đây chúng tôi chỉ muốn yên tĩnh, nếu cậu không có việc gì thì đừng đến làm phiền.” Dương Ái Vân vô cùng thẳng thắn, cũng biết Sầm Cảnh Đình không thân thiết gì với người trong nhà cho nên cô cứ nói thẳng từ đầu là tốt nhất.

“Nghe bảo mẹ chị vừa mất tôi chỉ muốn đi qua hỏi thăm mà thôi nhân tiện cũng muốn nói với anh họ vài câu, chưa gì chị đã muốn đuổi khéo tôi rồi sao?” Sầm Hạo Nhiên nhún vai một cái, khoanh tay đứng nhìn người phụ nữ có chút bơ phờ trước mặt, vết bớt trên mặt cũng không ảnh hưởng đến khí chất quật cường của cô.

Dương Ái Vân lười đối đáp với người này, lại đi đến bên cạnh người đàn ông của mình: “Cảnh Đình.”

Sầm Cảnh Đình lên tiếng nói: “Sầm Hạo Nhiên, cậu có thể đi rồi.”



Sầm Hạo Nhiên không có ý nán lại lâu nhưng trước khi đi lại nói: “Anh họ, hãy suy nghĩ cho kỹ, sẽ không còn cơ hội nào khác đâu.”

Hắn nói xong cất bước rời đi, khi lướt qua Dương Ái Vân thì nhìn cô một cái đầy ý tứ. Dương Ái Vân cũng không có tinh thần để ý người này cô chỉ hỏi Sầm Cảnh Đình: “Cậu ta đã nói gì với anh sao? Sắc mặt anh không được tốt lắm.”

Sầm Cảnh Đình không trả lời đột nhiên kéo tay cô một cái, phút chốc Dương Ái Vân đã ngồi trên đùi của anh.

Cô có chút sửng sốt hỏi: “Cảnh Đình, anh…”

“Dương Ái Vân, cô sẽ luôn ở bên cạnh tôi chứ?” Sầm Cảnh Đình hỏi, giọng điệu lại có chút thấp thỏm.

Cô nhìn anh đưa tay chạm mặt anh hỏi: “Sao anh lại hỏi vậy? Không phải em đã nói rõ ràng với anh rồi sao, anh còn không tin tưởng em à?”

“Không phải, là tôi không có tự tin giữ cô bên cạnh.” Sầm Cảnh Đình xông pha thương trường nhiều năm lại có lúc mất đi tự tin vốn có.

Dương Ái Vân nghe vậy ôm lấy cô anh mà nói: “Không tự tin sao, nếu vậy anh chỉ cần khiến em càng yêu anh là được, điều này có gì khó.”

Cô vờn nhẹ môi anh nói, dường như tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, bờ môi của Sầm Cảnh Đình có chút ngứa ngáy anh trực tiếp kéo cô vào lòng hôn lên bờ môi nhỏ mềm mại của cô, nụ hôn của anh có chút cuồng nhiệt tham lam như muốn hút hết sinh khí của Dương Ái Vân.

Cô cũng không nghĩ anh lại nồng nhiệt như thế, bàn tay to lớn cũng nắm chặt eo cô như muốn khảm cô vào lòng.

Anh dày vò môi cô một hồi lại khuấy đảo bên trong miệng cô, răng môi Dương Ái Vân tê dại, đầu óc quay cuồng chìm trong nụ hôn này.

Không biết nụ hôn kéo dài bao lâu, đến khi kết thúc hai người vẫn còn có chút quyến luyến, Dương Ái Vân thở có chút gấp gáp lại hỏi: “Anh có chuyện gì đúng không? Liên quan đến Sầm Hạo Nhiên sao?”

Người đàn ông này giống như bị cái gì kích thích nên khiến cô sinh nghi.

Sầm Cảnh Đình không muốn phải nghe đến cái tên này, anh khàn giọng nói: “Sau này tránh xa cậu ta một chút.”

“Bình thường em cũng đâu giao du gì với cậu ta.” Thời gian cô ở bên anh là nhiều nhất, ngoài ra chỉ gặp người nhà họ Sầm cùng Sầm Hạo Nhiên trong bữa ăn tối, còn lại chẳng có gì qua lại với nhau.

“Ù, không giao du gì là tốt nhất.” Sầm Cảnh Đình nhạt giọng nói.

Dương Ái Vân cau mày hỏi: “Rốt cuộc cậu ta đã nói gì với anh?”

“Không có gì, vài chuyện công ty mà thôi.” Anh trực tiếp lảng tránh vấn đề.

Rõ ràng không phải như thế nhưng anh không muốn nói cô cũng không hỏi nữa mà bảo: “Cảnh Đình này, xin lỗi vì mấy ngày qua đã không thể quan tâm anh. bây giờ tâm trạng của em đã tốt nhiều rồi, cho nên…”

Cô không nói hết câu mà dừng lại Sầm Cảnh Đình chờ không nổi hỏi: “Cho nên thế nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.