Chương trước
Chương sau
“Lâm nhị thiếu gia, anh bị đánh chưa thấy đau phải không?” Lần này là Dương Ái Vân lên tiếng, ánh mắt sắc lạnh khiến người ta run người.

Thế nhưng trong mắt Lâm Vĩnh An chỉ nghĩ rằng cô thẹn quá hóa giận, hắn nắm thóp cô trong tay nên vô cùng đắc ý: “Tôi nói có gì sai sao? Có cần tôi cho Sầm đại thiếu gia nghe lại chuyện đêm qua chúng ta làm không?”

“Lâm Vĩnh An, anh cũng chỉ là một công cụ bị người khác lợi dụng mà thôi, anh ở đây đắc ý cái gì?” Dương Ái Vân cười mỉa, nhìn người đàn ông với vẻ đáng thương.

Lâm Vĩnh An hận chết ánh mắt này của cô, hắn siết chặt tay nói: “Dương Ái Vân, em đang khiêu khích tôi sao? Đừng bẻ lái qua chuyện khác, em cùng tôi quan hệ là sự thật, tôi cũng có đoạn video hai ta vui vẻ em có thể chối bỏ sao? Tốt nhất là bỏ Sầm đại thiếu gia theo tôi đi thôi.”

Nghe được lời này ý chí đánh người của Sầm Cảnh Đình lại bộc phát, Dương Ái Vân nhanh chóng ghìm anh lại vỗ về, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Vĩnh An: “Tôi vẫn không hiểu vì sao anh lại nhắm vào tôi, lúc trước chúng ta học chung cấp ba tôi và anh không qua lại nhiều, cũng chẳng có giao tình hay ân oán gì, anh có tìm nhầm người hay không?”

Đây là điều mà Dương Ái Vân không thể hiểu, tên này muốn gì ở cô? Đêm qua sau khi đánh ngất hắn cô cũng không hỏi gì được nhiều.



“Tôi làm sao mà nhầm được, Dương Ái Vân, cô hỏi rất hay, lẽ nào cô đã quên giữa học kỳ hai lớp mười tôi từng tỏ tình cô một lần. Thế nhưng cô lại từ chối tôi, cô có biết tôi đã bị đám bạn trong lớp chế giễu thế nào hay không? Cô rõ ràng là một con nhỏ xấu xí được tôi yêu thích là vinh hạnh của cô, vậy mà cô lại dám từ chối tôi sao? Cô có tư cách gì mà từ chối tôi chứ hả?”

“Nhưng mà không sao, cuối cùng cô cũng nằm trong tay tôi rồi, cô yên tâm tôi sẽ không làm gì cô đâu, ngược lại sẽ yêu thương cô hết lòng.” Lâm Vĩnh An cười dữ tợn, lộ cả hàm răng dính máu của mình.

Dương Ái Vân mang máng nhớ lại chuyện này, cô nhìn người đàn ông gần như hóa điên trước mắt nói: “Lâm nhị thiếu gia, khi đó anh tỏ tình tôi mục đích chẳng qua cũng chỉ là sỉ nhục tôi trước mặt mọi người còn muốn tôi nhận lời tỏ tình của anh sao? Nếu tôi đồng ý anh sẽ cười thật to mà nói vào mặt tôi rằng ‘Con nhỏ xấu xí ngốc nghếch tao chỉ đùa mày thôi, với bản mặt này mày nghĩ sẽ được thiếu gia tao để ý sao, xấu như mày ma cũng không thèm, chết đi cho rồi’ có đúng vậy không?”

“Cô… Làm sao cô…” Lâm Vĩnh An có chút ngớ người nhìn cô.

Dương Ái Vân tiếp lời hắn: “Anh muốn hỏi làm sao tôi biết được lời thoại này sao? Năm đó anh cùng đám bạn của mình đi trêu chọc hết nữ sinh này đến nữ sinh khác, bọn họ không béo thì lùn, không đen thì xấu, các người lấy nỗi đau của người khác ra chọc ghẹo, lại đùa bỡn tình cảm của họ, câu thoại cũng nói đi nói lại vô số lần. Nhưng anh làm sao biết, sau những trò đùa này của các người chính là sự đau khổ đẫm nước mắt của rất nhiều người, năm đó trong trường có tổng cộng năm vụ tự tử liên tiếp xảy ra. Có lẽ anh cũng chẳng quan tâm điều này nhỉ?”

Năm đó cô học ở trường nội trú dành cho giới trung lưu, tuy tất cả học sinh đều cùng cấp bậc nhưng thế thì đã sao, ở đâu chẳng có sự phân biệt, không không biệt đẳng cấp thì phân biệt cái khác, lúc đó bọn họ nhằm vào sắc đẹp mà phân biệt lẫn nhau, Người đẹp thì được cung phụng như công chúa hoàng tử, kẻ xấu thì bị sỉ nhục không khác nào rác rưởi.

Lại nói Lâm Vĩnh An bị cô nói đến câm nín khó có thể tìm từ nào phản biện, Dương Ái Vân cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, quá khứ cũng không có gì đáng để nhắc lại nhưng hiện tại sự việc vẫn cần được giải quyết.

“Lâm nhị thiếu gia, chuyện cũ bỏ qua, tôi đã biết được mục đích của anh rồi vậy thì chúng ta giải quyết cho xong chuyện tối qua thôi.”

Dương Ái Vân nhìn hắn dõng dạc bảo: “Anh nghĩ người tối qua mây mưa cùng anh là tôi sao? Đúng vậy, từ khuôn mặt đến giọng nói của người phụ nữ kia đều giống tôi như đúc, nhưng đó không phải là tôi chỉ là kẻ thế thân tôi mà thôi. Anh nghe cho rõ đây, người đêm qua tôi thân mật chỉ có duy nhất chồng tôi, Sầm Cảnh Đình mà thôi, anh vẫn ngu ngốc bị người khác dắt mũi như ngày nào.”



Năm đó Lâm Vĩnh An không phải quá xấu chẳng qua chơi chung với đám bạn xấu nên bị họ dắt mũi thôi, khi trưởng thành anh ta cũng không khôn ra lại tiếp tục bị người khác kéo đi, nghĩ mình thông minh nhưng thật ra trong mắt người khác anh ta là một con cờ đáng thương.

“Không, không thể nào, cô nói dối, cái gì mà kẻ thế thân, ai có thể biến thân thành cô chứ? Cô cho rằng đây là thế giới huyễn thuật sao?” Lâm Vĩnh An có vẻ kích động.

Bỗng nhiên một giọng nói chen vào: “Đúng đấy, Ái Vân, cháu nói chuyện cũng phải có lý một chút chứ, mọi người đều nhìn thấy đó là cháu, bây giờ cháu lại bảo là kẻ thế thân, ai mà có bản lĩnh hóa trang thành cháu chứ, cậu An nói không sai, đây đâu phải là đóng phim hay thế giới kỳ ảo nào đó.”

Dương Ái Vân chỉ biết có người đóng giả mình nhưng cô cũng không biết người kia làm sao có thể hóa thân chân thật như thế, hinh dáng cũng thôi đi ngay cả giọng nói cũng giống thì quả thật khó ai làm được, lời nói của bà Liên cũng làm cô phải suy tư. Đêm qua cùng Cảnh Đình nếm trái ngọt cô còn chưa suy nghĩ được chuyện này,

Thấy cô im lặng bà Liên vô cùng đắc chí bảo: “Ái Vân, cháu nói thật đi, mọi người cũng không trách cháu, cho dù cháu có phản bội Cảnh Đình thì cùng lắm bị đuổi đi mà thôi, có đúng không chị Nhung?”

“Cô ấy không phản bội tôi, thím ba, đến xem cuộc vui cũng không cần chọc gậy bánh xe, tôi không ngại chọc lại đâu.” Sầm Cảnh Đình lạnh lùng lên tiếng.

“Cảnh Đình, sao cháu lại nói thế, thím cũng chỉ là tốt cho cháu thôi, làm sao cháu biết được Ái Vân không phải bội cháu, trong khi chứng cứ đã rành rành như thế?” Bà Liên bị Sầm Cảnh Đình cảnh cáo cũng không khép được miệng mình lại.

Sầm Cảnh Đình càng trở nên thâm trầm: “Thím ba, xem ra lời tôi nói thím dường như không để vào lòng. Phong Đại, Khải Nam, mang những người không liên quan ra ngoài.”



“Cảnh Đình, cháu tính làm gì, thím là trưởng bối của cháu đấy cháu không được vô phép như thế chứ?” Bà Liên thấy hai vệ sĩ cao lớn tiến về phía mình sắc mặt đanh thép nói.

Bà Lê tuy chưa nói gì nhưng cũng bị vệ sĩ cưỡng chế đưa đi, tuy nhiên bà ta cũng không dãy dụa mà đi theo, mặc dù mục đích của bà ta đến đây cũng là thừa nước đục thả câu nhưng dù gì con gái bà ta lên được chức tổng giám đốc cũng nhờ có Dương Ái Vân bầu chọn, cho nên lần này bà ta phá lệ không nói lời nào.

Bà Liên lại không cam tâm bị đưa đi, nhìn ông Sầm cáo trạng: “Ba, ba cứ để Cảnh Đình vô phép vô tắc vậy sao?”

“Chị câm miệng lại, tôi cho phép nó làm vậy.” Ông Sầm im lặng nãy giờ cũng lên tiếng nói một câu, sắc mặt càng thêm thâm trầm.

Bà Liên ngơ ngẩn lại cảm phẫn trong lòng, bà Nhung đứng đó nãy giờ cuối cùng không nhìn được lên tiếng: “Cảnh Đình, con đang làm cái gì, con muốn bảo vệ Dương Ái Vân sao?”

PS: Tầm 10h tối lên chương nữa nhé, nay mình sẽ ráng một chút, cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.