Chương trước
Chương sau
Trong căn phòng vip đẳng cấp dành cho giới thượng lưu Liễu Khánh An ngồi trên chiếc giường vừa rộng vừa sang trọng, thấp thỏm nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, đột nhiên bị đưa vào đây cô có chút e sợ.

“Nhiên, Nhiên thiếu…”

Sầm Hạo Nhiên bất chợt lại gần cô, Liễu Khánh An nuốt nuốt nước miếng không biết anh ta muốn làm gì thì Sầm Hạo Nhiên lại rút một chiếc khăn tay trắng tinh thêu một nhành lan ra, không nhanh không chậm lau khuôn mặt trắng hơn cả tuyết của cô, vết nước cùng lớp phấn dày cộp dần dần bị lau đi.

Liễu Khánh An bất ngờ với hành động của anh ta, cô trợn đôi mắt to tròn của mình không thể tin nhìn người đàn ông: “Anh…”

Sầm Hạo Nhiên lau mặt sạch sẽ lại chuyển xuống bờ môi đỏ mọng quyến rũ. Lúc này chiếc khăn đã dính không ít phấn nền hắn ngại bẩn ném thẳng nó xuống đất sau đó không báo trước bao phủ lấy đôi môi đó.

Liễu Khánh An bị người hôn đến kinh ngạc sửng sở, đôi môi hé mở như muốn phản kháng nhưng lại tạo cơ hội cho chiếc lưỡi bá đạo của Sầm Hạo Nhiên len lỏi vào trong, đùa giỡn với chiếc lưỡi đinh hương nhỏ bé của cô.

Nhất thời Liễu Khánh An cảm thấy tê dại, trái tim đập nhanh hơn bình thường, các dây thần kinh căng ra, nụ hôn này khiến cô có chút rung động lại có chút điên dại, cô hoàn toàn không thích cảm giác này của mình chút nào, cứ như bị người đàn ông này hút vào vậy.

Liễu Khánh An theo bản năng đưa tay ra muốn đẩy Sầm Hạo Nhiên thì cả người bị đẩy lại xuống giường, hai tay phút chốc bị một bàn tay to lớn đưa lên đỉnh đầu khóa lại.

Sầm Hạo Nhiên hôn càng thêm mãnh liệt hơn, dường như miết chặt môi cô, nụ hôn có phần bá chiếm lại điên cuồng, không chút thương hương tiếc ngọc, cứ thế dày vò đôi môi nhỏ bé mềm mại của Liễu Khánh An.

Đến khi người dưới thân hít thở không thông Sầm Hạo Nhiên mới luyến tiếc buông tha, Liễu Khánh An thở dồn dập, hít lấy không khí thiếu thốn nãy giờ, bỗng nhiên một giọng nói khinh khỉnh lại vang lên bên tai cô: “Thở cũng không biết thở, ngốc nghếch.”

“Anh, anh lại hôn tôi? Ai cho anh cái quyền này?” Liễu Khánh An dù thở gấp nhưng vẫn còn hơi sức tức giận với Sầm Hạo Nhiên, người đàn ông này lúc nào gặp cũng giở trò này, anh ta nghĩ cô là ai?

Sầm Hạo Nhiên cười đểu nói: “Khăn dơ rồi chỉ có thể làm cách này thôi.”

Hắn lại dùng ngón tay thon dài của mình lướt nhẹ trên bờ môi của Liễu Khánh An: “Như thế này tốt hơn rồi.”

Môi cô lập tức tê dại, theo bản năng nghiêng mặt qua một bên tức giận nói: “Thả tay tôi ra, đừng chạm vào tôi.”

“Thích đi xem mắt như vậy sao?” Sầm Hạo Nhiên không nhanh không chậm hỏi.

“Không phải chuyện của anh.” Liễu Khánh An lười đối đáp với anh ta, hơn nữa cô cũng không có nghĩa vụ phải trả lời.

“Thật là con hổ nhỏ đanh đá, không nói, vậy là muốn hôn nữa sao?” Hắn vừa nói vừa đưa lưỡi ra liếm nhẹ khóe môi cô.

Liễu Khánh An hốt hoảng vội tránh né nói: “Tôi không muốn, là mẹ tôi bắt đi xem mắt, anh, anh mau đứng dậy, tôi còn phải về.”

Hơi thở người đàn ông kề cận cô có thể ngửi ra mùi nước hoa cao cấp đắt tiền từ người anh ta, nó không làm cô chán ghét như những người đàn ông khác ngược lại khiến cô mặt đỏ tim đập. Điều này làm Liễu Khánh An càng lúc càng hoảng sợ muốn rời người đàn ông thật mau.

Thế nhưng cô làm sao có thể rời khỏi bàn tay của Sầm Hạo Nhiên, hắn chậm rãi nói: “Có chắc là muốn về không?”

“Đương nhiên.” Liễu Khánh An khẳng định.

Sầm Hạo Nhiên cười nham hiểm lại chậm rãi đứng dậy, Liễu Khánh An không nghĩ nhiều nhanh chóng rời giường, nhưng chưa đứng vững thì chân truyền đến đau đớn, một lần nữa té xuống mặt đất.

“A.”

Sao cô quên mất chân mình bị đau, nếu không cũng đâu bị người đàn ông này đưa tới đây, cô nhìn Sầm Hạo Nhiên chỉ thấy vẻ mặt của hắn vô cùng đắc ý.

“Anh… Các người, các người ai cũng bắt nạt tôi, hức, hức…” Bao nhiêu uất ức trong lòng đột nhiên không kìm được nữa bật khóc thành tiếng.

Sầm Hạo Nhiên quỳ một chân xuống trước mặt Liễu Khánh An, lại đưa tay vuốt nhẹ khóe mắt cô: “Khóc cái gì, ai dám bắt nạt cô kẻ đó tự cầu phúc, con hổ nhỏ của tôi chỉ tôi được phép bắt nạt.”

Nói xong những lời này Sầm Hạo Nhiên ôm cô đứng dậy, lại một lần nữa đặt cô lên giường, kéo ngăn tủ đầu giường ra lấy một cái hộp bên trong, hắn dùng ngón cái đẩy chốt, nắp hộp được mở ra.

Sầm Hạo Nhiên thuận tiện lấy hộp thuốc mỡ bên trong, đồng thời cầm tăm bông lấy một ít thuốc mỡ bôi lên vết bầm tím ở bắp chân Liễu Khánh An, động tác của hắn tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến cô gái nhỏ bị đau, không nhịn được hít sâu một hơi.

Bàn tay của Sầm Hạo Nhiên hơi dừng một chút lại nhìn cô như có như không nói: “Lần sau còn dám đi xem mắt nữa không?”

Liễu Khánh An không trả lời, Sầm Hạo Nhiên tiếp tục bôi thuốc mỡ, lại cố tình làm mạnh tay một chút.

“Đau.” Liễu Khánh An nghẹn ngào trừng mắt với hắn.

“Trả lời tôi, nếu không tiếp tục ăn đau đừng trách tôi.” Sầm Hạo Nhiên di chuyển tăm bông trên vết bầm của cô.

Liễu Khánh An vừa đau vừa nhột cắn răng chịu đứng nói: “Không đi nữa.”

Cũng đâu phải cô muốn đi, người đàn ông này là có ý gì vậy, cô lại không phát hiện Sầm Hạo Nhiên cười vô cùng hài lòng, động tác cũng dịu dàng trở lại, lần này hoàn toàn không làm cô đau.

Liễu Khánh An nhìn sườn mặt chuyên chú của hắn trái tim khẽ động, người đàn ông này dù chỉ nhìn lướt qua thôi cũng đẹp như một tượng thần, ông trời sao lại có thể khắc họa hắn xuất chúng như vậy. Nếu tính tình không bá đạo đáng ghét thì đúng là người đàn ông hoàn mỹ.

Cô cứ nhìn hắn lại không biết Sầm Hạo Nhiên đã trực diện nhìn lại cô: “Sao thế? Bị tôi mê hoặc rồi à?”

“Không, không có.” Liễu Khánh An bị giọng nói của hắn dọa sợ, vội vàng tránh né ánh mắt thế nhưng hai má không tránh được ứng đỏ.

Tiếng cười trầm thấp lại vang lên bên tai cô, Liễu Khánh An càng xấu hổ không thôi, dù hắn có đẹp cô cũng không nên trầm mê mới đúng, thật mất mặt, giờ biết giấu mặt vào đâu.

“Muốn làm công chúa bé nhỏ sao?” Sầm Hạo Nhiên lại đột nhiên hỏi.

“Anh…” Liễu Khánh An trợn mắt, lẽ nào người đàn ông này đã nghe thấy đoạn nói chuyện của cô và Châu Thiên Kỳ?

Sầm Hạo Nhiên lấy từ trong túi ra hai thứ, một tấm thẻ đen và một chiếc chìa khóa xe đưa ra trước mặt cô: “Siêu xe và tiền tài tôi đều có, vậy đã đủ tiêu chuẩn của cô An hay chưa?”

Liễu Khánh An cho rằng người đàn ông này đang trêu chọc mình cô quay mặt đi không thèm nhìn, không ngờ lúc này bụng lại đánh trống kêu vang: “Rột rột.”

Căn phòng bỗng chốc im ắng ba giây, sau đó tiếng cười khoa trương của người đàn ông vang lên: “Đói rồi sao?”

“Anh cười cái gì, không được cười nữa.” Liễu Khánh An nhìn nụ cười diễm lệ chói mắt của Sầm Hạo Nhiên lập tức xù lông, cô chỉ đói mà thôi đáng cười như vậy sao?

Phút chốc Liễu Khánh An lại được bồng lên, cô theo bản năng ôm lấy cổ hắn tức giận hỏi: “Anh làm gì?”

“Đương nhiên là đưa con hổ đanh đá đi ăn cơm, người thì nhỏ nhưng lại ôm nặng tay, xem ra ăn không ít nhỉ?” Giọng điệu trêu chọc của hắn rõ nét khiến Liễu Khánh An thêm đỏ mặt.

“Anh, anh… Anh chê tôi nặng thì thả tôi xuống, còn nữa tôi ăn nhiều hay ít thì liên quan gì đến anh, tôi cũng đâu ăn cơm nhà anh.”

Sầm Hạo Nhiên lại dựa vào lời cô nói: “Muốn ăn cơm nhà tôi cũng không phải là không được nhưng trước tiên phải trở thành người của Sầm Hạo Nhiên tôi.”

“Tôi, tôi thèm vào, anh đừng mơ.”

“Ghét bỏ sao?”

“Đúng, tôi ghét bỏ, ghét bỏ anh, đồ đàn ông chuyên chế độc tài, chỉ thích làm theo ý mình, anh nghĩ tôi dễ ức hiếp sao, tôi nói cho anh biết mặc kệ anh là ai tôi cũng phản kháng đến cùng.”

“Vậy sao? Đang ở trong lòng tôi mà đòi phản kháng, trứng chọi đá à.”

“Anh…” Liễu Khánh An tức giận muốn bùng nổ, đột nhiên cô làm ra hành động mà chính bản thân cũng không thể tưởng tượng được, đó là cúi người xuống cắn thật mạnh vào bả vai của người đàn ông, trong lòng gào thét, dù là trứng chọi đá tôi cũng sẽ cắn chết anh, đồ đàn ông tự cao tự đại.

Sầm Hạo Nhiên bị cắn nhưng dường như vẫn rất thản nhiên, con hổ con nổi giận liền muốn cắn lung tung, hắn vẫn đứng yên để cô cắn loạn xạ trên người mình, nếu là người khác… Ánh mắt của Sầm Hạo Nhiên lóe lên một cái.

Liễu Khánh An ban đầu còn dùng sức nhưng dường như cơn tức đã nguôi ngoai nên giờ chỉ giống như vết cào của con mèo nhỏ.

“Cắn xong chưa?” Sầm Hạo Nhiên cười như có như không nhìn cô.

“Anh…” Liễu Khánh An hơi kinh ngạc, người đàn ông này không thấy đau sao? Cô nhìn vai hắn muốn mở áo ra xem thử lại không dám, đành giả chết cúi mặt vào vai hắn lầm bầm: “Ai bảo anh đáng ghét như vậy làm gì, còn cười tôi, tôi không cắn chết anh là may rồi.”

“Gan nhỉ? Muốn cắn chết tôi cơ đấy, đêm nay tôi sẽ cho cô cơ hội, có dám không?”

Liễu Khánh An nghe vậy rụt rè chui vào ngực người đàn ông, tên này cô chỉ nói thầm thôi mà hắn cũng nghe thấy sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.