Chương trước
Chương sau


Ông Sầm biết chuyện bà Nhung ra tay với Dương Ái Vân thì vô cùng tức giận, lập tức cho gọi bà ta qua hỏi chuyện. Lúc này bà Nhung đã bình tĩnh hơn, đối diện với ba chồng cùng con trai lại có chút gượng gạo.

“Chị rốt cuộc đang làm cái gì? Muốn giết con dâu cùng với cháu mình sao? Đã thế còn vừa ăn cướp vừa la làng đổ ngược con dâu giết mình, chị có biết mình đang nói cái gì không?” Ông Sầm liên tục chất vấn, mặt già cũng đỏ phừng phực vì tức giận.

Bà Nhung không nhận mà nói: “Là nó muốn giết con mới đúng, ba không nhìn thấy thôi, chính nó đẩy con xuống đất, đầu con còn chảy máu đây này.”

Bà ta chỉ lên tấm băng quấn trên đầu, lúc này đã hết chảy máu nhưng bà ta vẫn còn thấy đau nhức.

“Có thật là con bé đẩy chị không? Trong phòng có biết bao nhiêu người ai cũng nhìn thấy chị cầm mảnh sành muốn đâm con bé, nó chỉ tránh né tự vệ mà thôi, đây là chị tự làm tự chịu.” Nằm mơ ông cũng không nghĩ đứa con dâu này của mình lại có thể làm ra hành động này.

Bà Nhung cả người run rẩy, không lời phản bác nhưng miệng lại vẫn mỉa mai: “Ba, ba thật thiên vị Dương Ái Vân.”

“Mẹ có thể dừng lại được rồi đấy.” Giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông vang lên cắt xé lời nói của bà Nhung.

“Mẹ có biết nếu Ái Vân không tránh né thì đã là một xác hai mạng rồi không? Mẹ muốn giết cô ấy đến vậy à, nếu con đem đoạn video trích xuất từ camera trình báo với cảnh sát mẹ nghĩ mình sẽ chịu tội gì?”

Ban nãy Sầm Cảnh Đình xem lại camera ở phòng khách trái tim xém chút nữa muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, anh không ngờ mẹ mình có thể mất kiểm soát đến mức muốn giết người, mà người này còn là vợ con anh.

Bị con trai vạch tội bà Nhung càng thêm tức giận: “Sầm Cảnh Đình, con, con lại muốn báo cảnh sát mẹ à? Con, sao con có thể.”

“Có gì không thể? Con cảnh cáo mẹ một lần duy nhất thôi, đừng có đụng đến vợ con con, nếu không con không chắc mình có tống mẹ vào tù không đâu.” Lúc này Sầm Cảnh Đình hoàn toàn tức giận, cho đến giờ phút này mẹ anh không thừa nhận hành vi của mình còn nói ra những lời khiến người ta khó lòng chịu đựng.

Bà Nhung hoàn toàn sững sờ, trước nay dù bà ta có làm gì quá đáng với Sầm Cảnh Đình anh cũng chưa bao giờ phản kháng lấy một lần chứ đừng nói đến đe dọa. Chỉ khi Dương Ái Vân xuất hiện mọi chuyện đã hoàn toàn chuyển hướng.

Đúng rồi! Tất cả là do Dương Ái Vân, nếu không có con nhỏ này mọi chuyện đã nằm trong kiểm soát của bà ta rồi.

Không được, phải tìm cách trừ khử con nhỏ này bằng mọi giá. Trong đầu của bà Nhung chỉ có suy nhất một suy nghĩ này.

Đôi mắt của bà ta hiện lên vẻ oán thù, Sầm Cảnh Đình đột nhiên bồi thêm một câu: “Từ giờ trở đi mẹ ở yên trong biệt thự đừng đi đâu cả, con sẽ cho người canh chừng mẹ.”

“Cái gì? Sầm Cảnh Đình, con muốn giam lỏng mẹ sao? Mẹ không đồng ý.” Bà Nhung phản kháng kịch liệt.

Sầm Cảnh Đình lại chẳng nể nang sắc bén nói: “Mẹ chỉ có hai lựa chọn thôi, trong nhà hoặc trong tù.”

Bà Nhung nghe điều này như sét đánh ngang tai: “Con, con…”

Bà ta lại nhìn ông Sầm như nhìn phao cứu sinh trên biển: “Ba, ba xem nó…”

“Xem cái gì, Cảnh Đình nói sao chị làm vậy đi, không thì chị vào tù mà ở.” Ông Sầm cũng không còn gì để nói với người con dâu này.

Bà Nhung hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, trong nhà này ông Sầm là người có quyền nhất nhưng lại để Sầm Cảnh Đình tự quyết định, bà ta còn có thể trông cậy ai.

Bà Nhung không thể phản kháng thêm nữa lập tức bị hai vệ sĩ đưa về biệt thự phía đông, ánh mắt đầy căm thù.

Dương Ái Vân sắp xếp phòng ốc xong thì Sầm Cảnh Đình mới trở lại phòng, thấy anh tâm trạng không tốt cô hỏi: “Mẹ lại nói gì sao anh?”

“Không có gì đâu, em đừng quá bận tâm, anh sẽ không như trước nữa.” Sầm Cảnh Đình phục hồi lại tâm tình an ủi cô.

Nghe vậy Dương Ái Vân tuy còn nghi hoặc nhưng cũng có chút yên lòng: “Vâng, anh không sao là được, phải rồi, chuyện công ty thế nào, em cũng nghe Phong Đại nói sơ qua, thuận lợi chứ anh?”

“Ừm, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch, Minh Tường sẽ phải biến mất.” Sầm Cảnh Đình nói điều này nhưng lại không vui vẻ gì.

Dương Ái Vân hỏi: “Vậy xong dự án này anh chính thức làm phó chủ tịch rồi sao?”

“Ừm.”

“Công việc có bận rộn lắm không?” Dương Ái Vân nằm trong lòng anh có chút uể oải, phụ nữ mang thai tâm tình và thể chất luôn thay đổi thất thường.

Sầm Cảnh Đình vừa vuốt tóc cô qua một bên vừa trả lời: “Anh chỉ chỉ đạo thôi, không quá bận.”

“Vậy thì được, nhớ phải dành thời gian cho em.”

“Được.”

………..

Phượng Hoa Lâu.

Trong nhã gian phía tây khói thuốc tỏa ra nghi ngút bên cửa sổ, người phụ nữ độ tầm năm mươi vừa cầm tẩu thuốc trong tay vừa chơi cờ cùng người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, bắt đầu ván cờ tới giờ cả hai không ai lên tiếng nói lời nào, mãi cho đến khi người phụ nữ hạ quân cờ cuối cùng mới mở lời.

“Nghe nói con bị bọn người Hổ Lao tập kích, sao bọn chúng lại biết con ở đó, có gián điệp sao?”

“Có kẻ phản bội, con đã xử lý rồi.” Sầm Hạo Nhiên trả lời, ván cờ không phân thắng bại.

Người phụ nữ không hỏi thêm nữa mà hỏi: “Cô bé đi cùng con là bạn của Ái Vân!”

“Vâng.”

“Tiếp đến con tính sao đây?” Người phụ nữ để điếu thuốc trên bệ cửa sổ nhìn đồ đệ của mình.

Sầm Hạo Nhiên im lặng một lúc cười nhạt nhẽo nói: “Quả nhiên lời sư phụ nói không hề sai chút nào, người nói xem con nên làm thế nào?”

“Không phải con đã có quyết định trong lòng ròi sao?” Người phụ nữ xa xăm nói.

“Sư phụ, người thật hiểu con.” Sầm Hạo Nhiên đưa tay đỡ chán, phải, mặc dù trong lòng hắn đã có quyết định nhưng vẫn còn băn khoăn.

Người phụ nữ lại nói thêm một câu: “Đừng chần chừ nữa, nếu đã thử nghiệm xong rồi thì làm chuyện chính đi thôi.”

Nghe vậy Sầm Hạo Nhiên cười khổ, lúc này điện thoại lại reo lên, một tin nhắn gửi đến, hắn không mở ra xem chỉ liếc nhìn màn hình.

Trên đó hiện mấy chữ: “Hạo Nhiên, tôi muốn gặp anh.”

Thấy dòng chữ này Sầm Hạo Nhiên chợt nói: “Sư phụ, con không nỡ.”

“Con hãy sống đúng với bản chất trước kia sẽ tốt hơn, dù sao con cũng đã biết hệ quả của sự việc rồi, ta chưa bao giờ ép con làm trái ý mình nhưng có một số chuyện không thể nào theo ý con được.” Người phụ nữ nhìn anh nói những lời thâm sâu làm người ta phải đau đáu.

Sầm Hạo Nhiên chợt bảo: “Sư phụ, con muốn xem lại cái được gọi là mệnh một lần nữa.”

Người phụ nữ thở dài lại cầm tẩu thuốc lên, châm thuốc đốt lửa hít một hơi: “Được, ta cũng có việc cần làm cho con chút thời gian nữa, nhưng sẽ không có thêm một lần nào khác.”

“Vâng, con hiểu.”

Sầm Hạo Nhiên lái xe từ ngoại ô vào giữa thành phố, hướng tới khu chung cư cao cấp ở trung tâm Dạ Lan, đến trước tầng thứ 1011 hắn lập tức bấm chuông.

Chưa đến mười giây cánh cửa được mở ra, người bên trong chưa kịp nói gì Sầm Hạo Nhiên đã ôm lấy người.

Liễu Khánh An có chút bất ngờ: “Sầm Hạo Nhiên, anh vào nhà đã, đây là trước cửa anh đừng có làm rộn.”

“Mệt mỏi, muốn ôm một chút, hổ nhỏ, em ngoan ngoãn để tôi ôm không được sao?” Giọng điệu của hắn có chút mềm mỏng khiến Liễu Khánh An khó lòng từ chối đành phải tùy hắn, nói thât sau khi trở về không gặp hắn có hai ngày cô cũng có chút nhớ, cho nên mới đánh liều nhắn tin cho người ta.

“Vậy, vậy chỉ ôm một chút thôi thôi đó.” Liễu Khánh An còn gia hạn cho hắn.

Đôi môi của Sầm Hạo Nhiên cong lên theo vô thức, lại lập tức bế cả người lên đi vào bên trong, sau khi đóng cửa chốt khóa lại đè người lên tường ngậm lấy đôi môi hồng tươi kia.

Liễu Khánh An bị tập kích bất ngờ không kịp phòng bị, môi lưỡi đều bị người đàn ông xâm nhập khiến cô hít thở không thông, đầu lưỡi bị mút đến tê dại, hai chân xém chút đứng không vững, Sầm Hạo Nhiên phải ôm chặt lấy eo cô.

Nụ hôn kéo dài bất tận không biết bao giờ kết thúc, đến khi Sầm Hạo Nhiên buông môi cô ra Liễu Khánh An đổ rạp vào người hắn thở hổn hển.

Tiếng cười trầm thấp của Sầm Hạo Nhiên lại vang lên bên tai cô khiến vành tai lẫn hai má ửng hồng, tức giận trách cứ: “Anh cười cái gì?”

“Đột nhiên thấy hổ nhỏ cũng rất đáng yêu, không có dữ dằn như bình thường.”

“Anh…” Liễu Khánh An định phản biện lại nín nhịn, vòng qua người hắn đi về phía ghế sô pha.

Sầm Hạo Nhiên theo sau cô không khỏi ngửi lấy mùi hương hoa nhài tỏa ra trên người cô, chính mùi hương này đã khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hai người ngồi xuống ghế sô pha Liễu Khánh An lại cảm thấy vô cùng hồi hộp, cô cứ liên tục uống nước như muốn lấy can đảm nói ra vấn đề gì đó.

Sầm Hạo Nhiên quan sát cô một lúc cuối cùng hỏi: “Hổ nhỏ, em nhắn tin gọi tôi đến không phải chỉ để ngồi như vậy thôi chứ?”

“Không phải, tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh.” Liễu Khánh An có chút ậm ừ.

Sầm Hạo Nhiên chống cằm nhìn cô: “Ồ, nghiêm túc à, thế là chuyện gì? Trông em có vẻ căng thẳng nhỉ?”

“Tôi…” Liễu Khánh An đúng là khá căng thẳng, thế nhưng trước sau gì cô cũng phải nói thẳng ra, cho nên mặc kệ trái tim đánh trống dữ dội cô cũng quyết tâm nói: “Sầm Hạo Nhiên, tôi thích anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.