Dương Ái Vân đưa Liễu Khánh An vào trong thì Sầm Cảnh Đình đã đứng chờ cô từ bao giờ, nhìn thấy anh cô muốn cười nhưng không thể cười nổi, chỉ hỏi: “Anh đón em sao?” 
“Ừ, đi thôi.” Sầm Cảnh Đình hộ tống hai người đi lên phòng phó chủ tịch, ở đó bày sẵn cơm nước cho hai người, anh cũng không ở lại làm phiền mà nói mình có việc phải xử lý. 
Dương Ái Vân biết anh chừa không gian cho hai người lại bảo: “Anh cũng phải ăn cơm đi đấy, em sẽ kiểm tra.” 
“Anh biết rồi, em mau ăn đi kẻo nguội.” Sầm Cảnh Đình vẫn dịu dàng nói. 
Hôm nay anh mặc một bộ vest trắng áo sơ mi đen với dáng người cao lớn nhìn vô cùng bắt mắt, chưa kể khuôn mặt điển trai làm người ta mê muội, mặc dù Dương Ái Vân rất muốn thưởng thức cảnh đẹp này nhưng tình huống hiện tại không cho phép cô nhìn anh quá lâu. 
Đợi người rời đi Dương Ái Vân lại có chút luyến tiếc. Liễu Khánh An vào trong đây tâm tình cũng tốt hơn nhiều, cô nhìn ra vẻ tiếc nuối của cô bạn lại nói: “Xin lỗi cậu, vì tớ mà ảnh hưởng đến hai người bên nhau.” 
“Có làm sao, cậu đừng nói thế, chúng tớ ngày nào chẳng ở cùng nhau, quan trọng là cậu đấy, mau ăn đi, dù tâm trạng có tồi tệ thế nào cũng không được làm khổ bao tử mình.” Dương Ái Vân gắp thức ăn đầy chén cho Liễu Khánh an lại thúc giục cô bạn. 
Liễu Khánh An ăn nhưng lại không chút khẩu vị nào, cô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-xau-chong-mu/2508666/chuong-197.html