Thấy con trai Dương Ái Vân không nhịn được đón lấy đứa bé ôm vào lòng vỗ về: “Sao mới sáng ra con lại khóc rồi?” 
“Con không thấy mẹ đâu cả, con muốn đi tìm mẹ.” Nhóc con đáng thương nói lại ôm lấy cổ cô. 
Dương Ái Vân thở ra một hơi, liên tục vỗ về thằng bé: “Được rồi, Nguyên Khải ngoan, đừng khóc nữa, mẹ đây rồi mà, còn nhớ mẹ nói gì không, là con trai thì không được mít ướt.” 
“Con nhớ mà nhưng con, con sợ mẹ đi mất.” Nhóc con nghe mẹ nói nín khóc nhưng vẫn nức nở chưa thể nín ngay được. 
Sầm Cảnh Đình ở bên cạnh lại bị cho ra rìa có chút không cam nói: “Nguyên Khải, mau lại đây với ba, con nặng như thế mẹ làm sao bế con mãi được.” 
“Con không cần ba đâu, con chỉ muốn mẹ ôm thôi.” Thằng bé phản bác lại anh. 
Lông mày của Sầm Cảnh Đình giật giật vài cái, Dương Ái Vân đành phải giảng hòa: “Được rồi, chúng ta cùng nhau ra ghế ngồi nhé?” 
“Vâng, mẹ đi với con.” Thằng bé tí tởn nắm lấy tay cô đi đến ghế sô pha. 
Ở đây có ông Sầm, Tuệ Nhi, Khải Nam và ông Từ, bốn người họ đều nhìn cô với ánh mắt khó tin. Dường như còn chưa định hình được việc cô đã trở lại, mọi chuyện với họ như một giấc mơ vậy. 
Dương Ái Vân nhìn ba người, cảm giác có chút khó tả, chưa biết phải mở miệng thế nào thì ông Sầm đã lên tiếng: “Ái Vân, là cháu đó ư, cháu thật sự còn sống, thật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-xau-chong-mu/2508591/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.