“Có vẻ như Cảnh Đông đã đến.” Lý Tuấn Phong nhặt bằng khen lên nói.
Dương Ái Vân nghe vậy nghi hoặc: “Vậy cậu ấy sao lại…”
“Có lẽ nó đã nghe được thân phận của mình.” Sầm Cảnh Đình bước ra, biểu cảm có vẻ phức tạp.
Cô thoáng chút kinh ngạc lại bảo: “Để em đuổi theo thằng bé.”
Dứt lời cô chạy xuống cầu thang, Sầm Cảnh Đình chỉ đứng tại chỗ trầm mặc. Lý Tuấn Phong thở dài, không nhịn được hỏi: “Cậu định làm gì tiếp theo?”
“Bằng chứng có đủ, khởi tố.” Sầm Cảnh Đình đanh giọng nói.
“Được, tôi sẽ làm theo ý cậu.” Lý Tuấn Phong chỉ chờ đến ngày này, Minh Tường kia mấy năm nay sống quá thoải mái rồi cũng đến lúc nên bóc lịch hưởng tuổi già trong tù rồi.
Bên này Sầm Cảnh Đông chạy một mạch ra khỏi biệt thự phía đông lại không biết mình chạy đi đâu. Lúc này đầu óc cậu mơ màng không còn biết cái gì nữa, trong đầu chỉ sót lại một câu duy nhất, cậu và anh hai là anh em cùng mẹ khác cha.
“Làm sao, làm sao lại như thế, mình không phải con ba, không phải con ba, không phải con ba.” Sầm Cảnh Đông lặp đi lặp lại câu nói này, nằm mơ cậu cũng không nghĩ mình không phải người nhà họ Sầm.
Có thể nói tin tức này đã khiến Sầm Cảnh Đông hoàn toàn suy sụp, não như muốn căng ra, toàn thân run rẩy ngã gục xuống đất, nước mắt cũng bắt đầu tuôn ra từ lúc nào.
“Hức hức hức…”
Dương Ái Vân đuổi đến nơi lại nghe được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-xau-chong-mu/2508586/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.