Mấy ngày này, bản thân không có tính toán qua, Thượng Quan Khiêm nhìn trận mưa trong không trung. Quân Hành Tuyệt sau ngày đó rời đi rốt cuộc cũng không trở về, không có tin tức gì, nhưng mà y cũng không lo lắng. Người ở đại vị diện có thể tiếp xúc được với Quân Hành Tuyệt rất ít, không cần phải... lo lắng. Làm cho y để ý đó là... vì sao ngày ấy khi Quân Hành Tuyệt rời đi, lại làm cho bản thân sinh ra loại cảm giác tịnh mịch. Cũng hiểu được thời gian quá mức lâu dài, bất luận điều chỉnh như thế nào thì y cũng không thể thoát được ra khỏi khỏi tâm tình như vậy.
Tưởng niệm sao? Danh từ này xâm nhập vào trong não của Thượng Quan Khiêm, chính mình cũng sé có loại cảm tình tốt đẹp giống như tưởng niệm sao?
Cười lắc đầu, đêm ý niệm không thực tế này đẩy ra khỏi đầu.
Một hồi, Thượng Quan Khiêm nhận được thông tri của Đế. Mở thông tri ra, nhìn thấy được vẻ mặt tái nhợt khó coi của Mộc Cản. Quan tâm hỏi, "Làm sao vậy?"
"Phản phệ, phụ thân bị thương." Mộc Cảnh ngắn gọn trả lời.
Phản phệ của pháp tắc cao nhất. Sao lại thế này? Mộc Linh Hạo như thế nào lại bị thương?
"Bị những người khác làm tổn thương?" Khắc Lạc Duy cau mày hỏi.
Mộc Cảnh gật đầu. Mộc Linh Hạo không ở nơi này, tổn thương y không phải là mình, vậy thì chỉ có thể là những người khác.
"Trong khoảng thời gian này có cái gì từng phát sinh qua?" Đế hỏi.
"Không lâu trước có người nhìn thấy vũ khí mà ta cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-xa-he-liet-tu-la-quan-tu/1353184/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.