Con người vừa tạo ra một thảm cảnh như thế mà trên khuôn mặt vẫn mang nụ cười ôn hòa, tựa như không có chuyện gì ghê gớm vừa xảy ra, vẫn luôn là con người quân tử ôn nhuận như ngọc, nhưng những người ở đây đã không còn ai cho rằng như vậy nữa. Đứng giữa một nơi đầy huyết tinh thế này mà nam nhân đó có thể thản nhiên tươi cười, ngược lại khiến cho bọn họ càng thêm sợ hãi. Hô hấp của mọi người trên chiến trường như ngừng hẳn đi, kinh hoảng nhìn nam tử đang đứng dưới cơn mưa máu. Nhìn y cầm lấy thanh kiếm đang cắm trên mặt đất, đi về hướng Quân Hành Tuyệt, phản ứng, bảo hộ, không, bọn họ căn bản không dám, bởi vì bọn họ không khống chế được chuyển động của cơ thể, không động đậy được. Người kia rõ ràng là đã thu lại hết khí thế, nhưng bọn họ vẫn không dám, đó là sợ hãi xuất phát từ bản năng. Thượng Quan Khiêm chậm rãi tiêu sái tiến tới, đứng gần y nhất là những hộ vệ của Viêm Quôc, những kẻ này cũng phải chết, Thượng Quan Khiêm vung kiếm, những binh sĩ này may mắn không nằm trong hàng ngũ quân đội nên mới sống được đến giờ, nhưng lại không có may mắn để sống hoài, dưới kiếm khí của Thượng Quan Khiếm mà ly khai trần thế. Thượng Quan Khiêm cứ như vậy đạp qua con đường máu, chậm rãi bước đi giữa những thi thể, mà kỳ lạ là không có lấy một giọt máu nào vấy lên người y, tựa như có một bức tường cản lại tất cả máu khỏi Thượng Quan Khiêm, tình huống quỷ dị càng khiến cho người ta sợ hãi. “Ngươi, ngươi....” Liệt Nham đã có thể phản ứng, trong lòng tuy rằng sợ hãi, nhưng phẫn nộ vẫn chiếm phần lớn. Hắn bênh vực, yêu đất nước mình hết lòng, Tín vương này lại cứ như vậy tàn sát tất cả mọi người ngay trước mắt hắn, hắn sao có thể không giận, không hận, nhưng mà hắn không có thực lực để phản kháng. Ánh mắt Thượng Quan Khiêm chuyển sang vị tông sư đang quỳ rạp trên mặt đất kia, nhẹ nhàng cười, đi đến trước mặt hắn, dừng lại.”Ngươi hận ta.” Không phải nghi vấn mà là xác định. “Ta muốn giết ngươi.” Tuy rằng chật vật, Liệt Nham vẫn quật cường nói như cũ. “Ngươi không có cơ hội đâu.” Thượng Quan Khiêm giơ thanh kiếm trên tay lên, cho dù hiện tại không giết hắn, hắn cũng sẽ không có cơ hội. “Dừng tay.” Người lên tiếng chính là Quân Thường Hằng. Thượng Quan Khiêm dừng lại, nhìn sắc mặt trắng bệch rõ ràng là đang sợ hãi của Quân Thường Hằng. “Viêm Quốc đã bị đánh bại, không cần phải tiếp tục giết người nữa.” Màn giết chóc vừa rồi, đã đủ, cho dù ông là tông sư từng giết qua không ít người nhưng cũng không muốn nhìn thấy thêm huyết tinh nữa, quá đủ rồi. Hơn nữa, Liệt Nham là tông sư, chết như vậy không đáng, đổi lại mà nói, Quân Thường Hằng có chút bi ai, là loại bi ai cho thân phận tông sư, bọn họ vốn là mạnh nhất, hiện tại lại xuất hiện một loại tồn tại mạnh hơn nữa, nhưng đó là một đẳng cấp mà bọn họ không thể đạt tới. Bị giết một cách quá đơn giản, trước kia là không thể tưởng tượng được, nhưng như bây giờ tình huống đó lại xuất hiện ngay trước mắt, Quân Thường Hằng không thể không bi ai, bi ai cho thân phận là kẻ yếu hơn. “Viêm Quốc thế nào không liên quan đến ta, ta chỉ là muốn giết mà thôi.” Y không phải vì bảo hộ Nguyên Quốc mới giết người, y chính là dùng những người này để trấn an xao động trong tâm, thuận tiện khiến cho Quân Hành Tuyệt nhận rõ sự chênh lệch giữa bọn họ, hơn nữa mức chênh lệch này cũng chưa tính là gì, Cảnh còn trực tiếp hủy diệt luôn một tinh cầu, khiến cho Mộc Linh Hạo tuyệt vọng, cách y làm đã là rất ôn hòa. Kiếm hạ xuống, tông sư Liệt Nham của Viêm Quốc cứ như vậy tuyệt khí một cách không cam lòng, hơn nữa, Thượng Quan Khiêm ngay cả cơ hội luân hồi chuyển sang kiếp khác cũng không cho hắn, hoàn toàn hủy diệt linh hồn Liệt Nham. Quân Thường Hằng đứng không vững nổi nữa, trong lòng có loại cảm giác thê lương, thứ xót xa của kẻ thỏ tử cẩu phanh (qua cầu rút ván). Thượng Quan Khiêm đi qua Quân Thường Hằng, đứng ở trước mặt Quân Hành Tuyệt, “Nhìn thấy mức chênh lệch giữa ta và ngươi không?” Thượng Quan Khiêm hỏi. “Thấy được.” Quân Hành Tuyệt nhìn người đang đứng trước mặt hắn, người hắn yêu, vừa rồi hắn đã chứng kiến sức mạnh cường đại có thể hủy diệt mười vạn đại quân một lúc, sạch sẽ trơn tru, hơn nữa rất rõ ràng rằng đây vẫn chưa phải là toàn bộ khả năng của người này. “Có sự chênh lệch như vậy, ngươi có còn tự tin có thể khiến cho ta yêu ngươi không?” Thượng Quan Khiêm tàn nhẫn hỏi. Quân Hành Tuyệt trầm mặc một hồi, sau đó cười khổ, chua sót mở miệng, “Ta muốn nói có thể, nhưng ta biết không thể. Khiêm, ngươi là cường giả (kẻ mạnh),ngươi sẽ không vì ai mà dừng lại, cũng không cần một kẻ yếu yêu mình, ở trong mắt ngươi sức mạnh của ta chẳng là cái gì, ngươi không cần ta bảo hộ, không cần ta yêu. Mà ta, căn bản đuổi không kịp ngươi. Khiêm, sức mạnh ngươi thể hiện khiến ta thật ước ao, khiến cho ta mất mác tuyệt vọng, đó là loại sức mạnh không nên có, thậm chí ngay cả tưởng tượng cũng không dám tưởng tượng, con người cũng có thể mạnh đến mức này. Khiêm, tất cả tự tin của ta đều bị ngươi bóp chết, ta yêu ngươi không thay đổi, nhưng có thể khiến cho ngươi yêu ta hay không, ta không có tự tin.” Quân Hành Tuyệt thành thực trả lời. “Hơn nữa, Khiêm, ta có kiêu ngạo của bản thân ta, nếu không phải xứng với trình độ của ngươi, ta không dám hy vọng xa vời ngươi yêu ta, cũng không xứng để được ngươi yêu, sự kiêu ngạo đó không cho phép ta yếu hơn ngươi, nguyên nhân chính là vì yêu ngươi, ta mới không cho phép.” Nói như vậy rõ ràng Quân Hành Tuyệt không chỉ có xót xa, nghiêm túc nhìn Thượng Quan Khiêm, tuyên bố sự kiêu ngạo của hắn. “Ngươi muốn trở nên mạnh lên sao?” Thượng Quan Khiêm đánh giá cẩn thận Quân Hành Tuyệt, sau đó hỏi. “Muốn.” Đáp án này là không cần phải suy nghĩ, nếu không có thực lực cường đại là Khiêm sẽ không bao giờ nhìn hắn lấy một cái. “Ta đồng ý ngươi trở thành đồng bạn của ta, cho ngươi cơ hội khiến cho ta yêu người, mà ngươi cũng thông qua khảo nghiệm của ta, nhưng ngươi quá yếu, không có tư cách trở thành đồng bạn của ta. Hiện tại ta tự cho ngươi một cơ hội, một cơ hội để trở nên mạnh hơn. Ngươi cũng có thể cự tuyệt cơ hội này, sau đó chúng ta từ nay về sau xem như người lạ.” Thượng Quan Khiêm cho Quân Hành Tuyệt lựa chọn. “Khiêm, cũng giống như lần trước, ta không có cơ hội lựa chọn, điều mà ta muốn chỉ một, về phần những điều còn lại là không cần suy nghĩ, ta phải mạnh lên, trở thành đồng bạn của ngươi, sau đó khiến cho ngươi yêu ta. Vì thế ta có thể khuynh tẫn (dốc hết) tất cả.” Quân Hành Tuyệt nói, đã yêu Khiêm, hắn sao có thể để cho Khiêm và hắn trở thành hai người xa lạ, cơ hội để Khiêm có thể yêu hắn, hắn sẽ không bỏ qua, đã sai lầm một hồi, ngu xuẩn chối bỏ lâu như vậy, hiện tại nhớ tới lại hối hận, nếu sớm một chút hiểu được thì thật tốt. Cho nên lúc này hắn sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà sợ hãi. “Không hối hận?” Thượng Quan Khiêm lại xác nhận Quân Hành Tuyệt. “Cho dù vì thế mà chết cũng không hối hận.” Quân Hành Tuyệt nở nụ cười, cười đến thực vui vẻ. Thật sự không hối hận. “Ta từng hứa với đồng bạn của ta, nếu ngươi thông qua khảo nghiệm của ta, ta sẽ để cho hắn gặp ngươi. Cho dù ta đồng ý nhưng nếu ngươi không thể làm cho hắn vừa lòng, như vậy ta vẫn sẽ không cho ngươi gia nhập chúng ta.” Thượng Quan Khiêm lạnh nhạt nói. Quân Hành Tuyệt không hiểu, vì sao phải gặp người đồng bạn kia, hơn nữa nếu như người đó không hài lòng thì hắn sẽ không được gia nhập. Vậy khảo nghiệm của Khiêm có ý nghĩa gì? “Muốn gặp ngươi chính là đồng bạn của ta, cũng là người thủ lĩnh duy nhất ta thừa nhận.” Thượng Quan Khiêm nhìn thấy Quân Hành Tuyệt nghi hoặc, mở miệng nói. Thủ lĩnh? Nghe như thế, bất luận là Quân Hành Tuyệt hay là Quân Thường Hằng, còn có Đỗ Thành cùng nhóm hộ vệ đều hết sức kinh ngạc. Sức mạnh Thượng Quan Khiêm là cỡ nào thì bọn họ vừa rồi đã chứng kiến qua, nhưng một con người mạnh như vậy cũng còn phải công nhân một người khác là thủ lĩnh, vậy người đó đến tột cùng phải là người như thế nào đây. “Ta cùng đồng bạn tạo thành một tổ chức tên là Vô Xá, ý tứ ngươi hẳn đã biết.” Thượng Quan Khiêm tiếp tục nói. “Cản trở con đường chúng ta đi hết thảy đều là tội không thể xá, cho nên giết không tha. Người nào định chúng ta có tội, chúng ta vô tội khả xá. Là ý tứ này sao?” Quân Hành Tuyệt nhớ tới một câu của Thượng Quan Khiêm khiến hắn nhớ đến tận bây giờ. Đỗ Thành may mắn là đã nghe qua một lần, nhưng những người mới lần đầu nghe thì trong lòng không khỏi run lên. Đặc biệt vừa rồi mới thấy được sức mạnh cường hãn của Thượng Quan Khiêm, chứng kiến một con người lãnh huyết vô tình thì càng sợ hãi thêm. Loại tồn tại đó chỉ cần một người là đã đủ rồi, bây giờ mới biết không phải chỉ có một người, là nguyên một tổ chức, nếu mỗi một người đều có thực lực như Thượng Quan Khiêm, đó là đủ để hủy diệt một quốc gia. Hơn nữa những lời này là làm càn đến cỡ nào, trong mắt không có pháp luật, quyết tuyệt duy ngã (chỉ nghĩ đến bản thân),một tổ chức lấy câu nói đó làm tôn chỉ thì phải là một tổ chức hết sức đáng sợ. “Đúng vậy, ta là Tu La Quân Tử Thượng Quan Khiêm, am hiểu y thuật” Thượng Quan Khiêm giới thiệu ngắn gọn. Tu La Quân Tử. Suy nghĩ của những người mới nghe lần đầu là thực hình tượng, bản chất là Tu La cũng là quân tử, mâu thuẫn mà lại phối hợp, bọn họ đều gặp qua bộ dáng lúc bình thường của Thượng Quan Khiêm, cũng thấy qua một tràng sát khí là hình thành như thế nào. Bọn họ rất tán thành về cách xưng hô thế này. Nhưng về phần am hiểu y thuật, ngoại trừ Đỗ Thành cùng Quân Thường Hằng, những người khác tưởng tượng không ra, người này am hiểu hẳn phải là giết người chứ. “Thâm Uyên Chi Liêm Mộc Cảnh, binh khí của ta chính là do hắn tạo ra.” Tầm mắt Thượng Quan Khiêm chuyển sang thanh kiếm trên tay mình, ánh mắt ôn nhu. Lấy phong cách vốn có của Cảnh, ộ dáng thanh kiếm này lúc mới vừa chế tạo ra không phải dạng này, hình thái kiếm thì đúng là có, nhưng cho dù có hình dáng kiếm, lúc Cảnh mới chế tạo ra, y cũng không nguyện ý dùng, thật sự là cầm không nổi a, bộ dáng của thanh kiếm bây giờ là do y tự sửa lại. “Nhiễm Huyết Quý Công Tử Khắc Lạc Duy Bái Luân Hải Nhân Lợi Hi, khác với chúng ta, Khắc Lạc Duy là tên, Hải Nhân Lợi Hi là họ, là quản gia của Vô Xá.” Chính là chủ yếu phụ trách tài vụ, ai bảo y không biết, Cảnh không hiểu, Đế không học, nguyên nhân căn bản nhất chính là ngoại trừ Khắc Lạc Duy ra, ba người bọn họ không ai suy nghĩ về tiền bạc, trước lúc tiến vào ma phương, y ở tại đáy cốc, không dùng đến tiền, gia thế của Cảnh rất tốt, không cần hắn vì thế mà bận rộn, thế giới của Đế là không có thứ gọi là tiền, sau khi tiến vào ma phương thì cũng không dùng đến tiền, nếu không phải Khắc Lạc Duy biết kinh doanh, đại vị diện chỉ sợ cũng sẽ không an ổn tồn tại đến bây giờ. “Cuối cùng chính là người muốn gặp ngươi, Ám Dạ Quân Vương, Đế Lạp Pháp, thủ lĩnh của Vô Xá.” Y, Cảnh cùng Khắc Lạc Duy đều thật sự bội phục Đế, một con người sống thật phóng khoáng, thật sự khiến cho người ta ước ao, cũng là vì ảnh hưởng của Đế, ba người bọn họ mới dần dần thay đổi, thoát khỏi vết thương cũ mà kiêu ngạo tiếp tục sống. Ám Dạ Quân Vương. Là người như thế nào mà có cách xưng hô như vậy, người của thế giới này không thể tưởng tượng được, bọn họ có thể từng gặp qua Ma giáo Giáo chủ, hung đồ, phần tử tà đạo, nhưng bọn chúng không thể xứng với cách xưng hô ấy được, cách gọi này hắc ám thâm trầm, nhưng không tà ác. Đến tột cùng con người đó có thân phận thế nào mà được xưng như vậy. Mà bọn họ rất nhanh sẽ được gặp rồi. “Diêm La, liên hệ Đế, đối tinh thông qua khảo nghiệm của ta.” Thượng Quan Khiêm phân phó trí năng hệ thống của mình đi liên lạc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]