Địch Á, An Đức Liệt, Kiều Y, Ngả Lâm tựa hồ thấy được người nọ tháo mặt nạ xuống, trước mặt mọi người, bộ dáng ngạo nghễ mà đứng, đó là phong thái như thế nào. Chỉ tưởng tượng cũng khiến người ta khuynh đảo, chính mắt nhìn thấy lại sẽ là rung động như thế nào.
"Nếu hết thảy đều kết thúc ở đây thật tốt, nếu chỉ biết những điều này nên có bao nhiêu tốt, nếu..." Uy Liêm sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, Kiều Y cảm giác được Uy Liêm run rẩy, tay, thân thể, toàn bộ đều đang run rẩy, trên mặt là sợ hãi rõ ràng có thể thấy được.
"Uy Liêm." Kiều Y nắm lấy tay Uy Liêm, giống như mấy lần dĩ vãng Uy Liêm từ trong ác mộng bừng tỉnh, ôn nhu gọi, an ủi.
Nhưng lúc này đây, Uy Liêm so với dĩ vãng càng lâu mới làm cho chính mình khôi phục bình thường, trên mặt vẫn như cũ tái nhợt, mở ánh mắt bởi vì sợ hãi mà gắt gao nhắm lại, Uy Liêm nhìn Địch Á hỏi, "Ngươi có biết ta vì sao không gọi tên của ngươi không?"
Địch Á nhẹ nhàng lắc đầu, "Không chỉ là thúc phụ, ở đế đô rất nhiều người cũng không gọi tên ta, là vì y sao?" Địch Á trả lời, thuận tiện đưa ra nghi vấn.
"Là vì y." Uy Liêm khẳng định, "Tuy rằng y từ bỏ Địch Á • La Lam tên này, nhưng đối người đế đô mà nói, tên quen thuộc nhất vẫn như cũ là Địch Á • La Lam, ai cũng sẽ không quên y từng có Địch Á • La Lam tên này, gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-xa-he-liet-nhiem-huyet-quy-cong-tu/2243786/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.