Tẫn Nhân L ự c, Tri Thiên Mệnh: Cố gắng làm hết s ứ c, hết khả năng của bản thân. Còn thành công hay không, còn phải xem ý tr ờ i. 
. 
 Dù có bao nhiêu lưu luyến độ ấm và sự dịu dàng của Vô Ưu, tiểu công chúa vẫn là cắn răng kiên quyết đẩy ra nàng. 
 Tích Nguyệt nhắm mắt dựa vào thành giường, ánh trăng phản chiếu lên người nàng khiến thân hình vốn đã thiên gầy càng trở nên uể oải đơn bạc. 
 "Nàng cảm thấy trong người thế nào?" Vô Ưu cũng không miễn cưỡng, chỉ mỉm cười ôn nhu hướng về Tích Nguyệt, làm như không có gì khác biệt so với thường ngày nói thêm: "Muốn hay không ăn chút gì?" 
 "Vô Ưu." Tích Nguyệt nhẫn nại chịu đựng cảm giác không khỏe trong người, giọng nói mang theo thực bình thản: "Nước thuốc ta đã phân phó hạ nhân chuẩn bị, nàng nhớ phải ngâm mình thật kỹ trước khi đi, chớ để bản thân cũng bị lây nhiễm." 
 Vô Ưu đối với việc này cũng không phải thực để ý, sức đề kháng và hệ miễn dịch của người cổ đại không thể so với một người hiện đại đã được tiêm phòng vacxin đầy đủ. Nếu nói bản thân Vạn độc bất xâm thì quả thực là nói quá, nhưng những căn bệnh truyền nhiễm thế này, nàng chỉ cần cẩn thận một chút, về cơ bản sẽ rất khó bị lại. 
"Ta sẽ không mắc bệnh" Vô Ưu lắc đầu nhún vai, sau lại không nhịn được thở dài: "Thế nhưng nói nàng đó, tại sao bình thường được bảo hộ nghiêm khắc như vậy lại có thể dễ dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-truyen-ky/4513120/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.