Thời gian trôi đi như nước chảy xuôi. Cuối thu, không khí đã bắt đầu ẩn núp sự lạnh lẽo như muốn báo hiệu lại một mùa đông khắc nghiệt đã đang đến gần.
Vô Ưu một thân cẩm y xanh ngọc chỉnh tề, khuôn mặt hiếm thấy nghiêm túc, lại nương theo ánh sáng ban mai xuyên thấu qua khung cửa sổ mở rộng, cẩn thận đọc từng phong thư sớm được đưa tới.
Nàng hiếm thấy nhíu mày, đôi mắt hiện rõ nét lo âu, rồi lại không thể nề hà, không nhanh không chậm nhìn một hàng dài quản sự phía dưới, rốt cục mở miệng hỏi: "Rốt cục là như thế nào? dịch bệnh này từ đâu mà đến?"
Thời cổ đại không có vaccine, điều kiện y tế kém cỏi, vệ sinh cá nhân lại kém, ý thức về sự lây lan hầu như không có, thế nên một năm có thể có vài dịp bùng nổ các căn bệnh truyền nhiễm chết người thế này. Thế nhưng theo lý thuyết, cuối thu đầu đông không nên là thời gian phát bệnh đậu mùa.
Vô Ưu cau mày lo lắng, phải biết rằng đậu mùa là căn bệnh đặc thù, bởi vì bệnh này không lây qua vật trung gian, nếu chỉ là một vùng thành thị nhỏ, thì việc ngăn chặn cách ly để chấp dứt bệnh dịch cũng xem như tương đối dễ dàng.
Vấn đề ở chỗ lần này dịch bệnh bỗng nhiên bùng phát ở kinh thành, ở đại đô thị của Trung Nguyên, số lượng dân cư ở đây quá lớn đã là một vấn đề gây đau đầu, lại cộng thêm sự dịch chuyển và gia tăng liên tục của những người từ nơi khác đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-truyen-ky/4513114/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.