Tích Nguyệt thắt lưng thẳng thắn ôm người trong lòng ngẩn ngơ ngồi rất lâu.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, lò than xung quanh đều đã tàn lụi, không còn cách nào che lấp được hàn khí ngày một rõ rệt, nàng mới giật mình hồi thần, nhìn bão tuyết cuồng phong ngoài trời điên cuồng gào thét
Đè xuống cảm giác mờ mịt trong lòng, Tích Nguyệt vận khí dùng một chút lực nhẹ nhàng ôm Vô Ưu trở về phòng ngủ.
Trận bão tuyết này có chút hung tàn, đèn lồng treo trong biệt viện không chịu nổi gió lốc, đều đã tắt ngấm từ lâu. Tích Nguyệt loạng choạng nương theo ánh trăng đặt nàng xuống giường, thu xếp cho nàng ổn thỏa, mới xoay người rời đi.
Vừa mở cửa, đập vào là một mảnh trời tối như mực cùng mịt mù gió tuyết.
Nhìn đèn dầu trên tay bị thổi tắt, Tích Nguyệt cũng không nhịn được cau mày.
Xem ra đêm này về không được, thế nhưng ở đây có mỗi một chiếc giường, trường kỷ lại không có chăn gối, giá rét như vậy nằm không thì không ổn.
Nàng đứng đó suy nghĩ một lúc lâu, trong lòng thở dài, bất đắc dĩ quay trở lại, đổ thêm than cho vài đỉnh lô trong phòng, cởi ra áo khoác ngoài, nhẹ nhàng nhấc chăn nằm xuống.
Nghiêng người nhìn Vô Ưu yên bình ngủ say
Tích Nguyệt nội tâm phức tạp đưa tay ôn nhu thay nàng gạt đi vài lọn tóc che khuất nửa gương mặt trắng nõn. Để mặc cho hồi ức tràn về như thác đổ
Nàng luôn ngồi đó ngắm chiều tàn
Chân trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-truyen-ky/4513076/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.