Ta đã ở trong không gian đó qua vạn năm để phát triển, cho đến khi ta nở hoa cũng không có gì ảnh hưởng. Ta bắt đầu có thể tu luyện thành người, nhưng ta bất ngờ phát hiện ra là không gian nồng đậm linh khí nhưng không có dương khí a. Linh khí đối với thực vật mà nói có thể tu luyện thành linh hồn, linh thức nhưng không thể tu luyện thành hình người. Chỉ có khí âm hoặc dương mới có thể, ta là hoa đực nên sẽ cần khí dương, nhưng làm sao để có thể mang được dương khí vào mới là vấn đề. Ta bèn nghĩ ra một cách là dùng thần thức đi ra không gian để tìm người hoặc vật có mang khí dương để mang vào đây.
Tuy nhiên, khi ta ra ngoài thì phát hiện viên ngọc nhỏ đó không nằm bên ngoài mà là nằm trong bụng của một đứa bé a. Nhưng mà hình như đứa bé cũng không biết. Có lẽ do đặc tính của viên ngọc nên nó cũng không cảm thấy khó chịu. Ta bắt đầu đi theo đứa bé, không phải ta muốn mà thần thức của ta không thể nào đi quá xa với bản thể được. Ta theo nó từ lúc trẻ con cho tới lúc trưởng thành. Cho đến lúc nó bắt đầu biết yêu và lúc nó trao thứ quý giá nhất cho người tình đầu tiên. Lúc đó, ta mới phát hiện ra cơ thể nó có khả năng hấp thu tinh khí của người khác cũng là dương khí a. Cũng lần đó, người tình của nó khi trở về đã phải ngủ ba ngày ba đêm mới hồi phục được. Sau khi tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583819/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.