Sau khi ăn xong, tắm rửa và thay quần áo mới, Vô Ưu và chị được mẹ mang cho cặp sách đã chuẩn bị trước đi đến trường. Do nhà có tính tiết kiệm, không muốn phung phí nên chị Linh xài lại cặp cũ của năm rồi, của Vô Ưu thì được cặp mới. Nhìn chiếc cặp cô nhớ kiếp trước, lần đầu được mang nó cô đã vui mừng hớn hở chạy quanh sân. Nó cũng theo cô suốt 5 năm tiểu học.
Hôm nay chỉ mới là ngày khai trường, chủ yếu là đi nhận lớp, nên chỉ mang cặp cho có lệ thôi. Tuy nhiên, cha vẫn bỏ vào cặp của chị một quyển vở và một cây bút bi. Của Vô Ưu thì không có gì bởi cô chỉ mới vào lớp một a.
Trường học cũng không xa lắm, đi bộ chỉ mất khoảng 15 phút, cha dắt tay chị và Vô Ưu ra khỏi hàng rào dâm bụt, rẽ phải băng qua một cánh đồng mới tới đường đê. Tuy chỉ khoảng 200m nhưng là đường ruộng, rộng không đến 0.5m nên cũng rất khó đi. Nếu có ai đi ngược chiều thì phải nép sát vào hai bên mới qua được. Nếu có xe đạp thì càng khổ hơn, phải tránh xuống ruộng cho xe đạp qua mới đi được. Thời này xe máy chưa thịnh hành lắm, chỉ có nhà khá giả mới có nhưng cũng là xe Cup hoặc Dam thôi. Theo cô nhớ thì vài năm sau nhà nước sửa lại cầu cống, lúc đó con đường này mới được mở rộng cho nhiều phương tiện lưu thông hơn.
Đến đường đê thì quẹo trái, đi qua cầu cống một đoạn mới tới trường học. Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583813/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.