Khi Dương Tự chạy lên đến thì nhà cháy đã không còn, hắn nhìn ba người đứng dưới tàn cây không nói lời nào. Hắn nhận ra Vô Ưu bèn tiến lại thi lễ hỏi.
- Khuynh Nhu cô nương! Các vị không sao chứ?
Vô Ưu gật đầu coi như chào hỏi, lãnh đạm nói.
- Đa tạ Dương công tử quan tâm. Chỉ có điều là chắc anh em chúng tôi thật sự phải lưu lạc đầu đường xó chợ rồi!
Cô quét mắt nhìn những người đang đi đến bên cạnh Dương Tự, khiến họ không khỏi rùng mình. Sao ánh mắt lại đáng sợ như vậy chứ? Một cô gái bước lên lôi kéo Dương Tự nói.
- Dương công tử sao lại quan tâm đến bọn họ làm chi. Cả nhà họ đều bị bệnh lạ không khéo lại lây sang công tử. Vẫn nên tránh xa họ thì hơn.
Người nói là con gái út của thôn trưởng năm nay cũng đã 15, cũng có chút nhan sắc. Rất si mê Dương Tự, thấy hắn tỏ ra quan tâm Vô Ưu, bèn ghen ghét, cố tình buông lời cay độc. Vô Ưu chỉ nhàn nhạt liếc mắt xem cô ta. "Ồ! Nữ phụ lên sàn rồi sao? Hấp dẫn đây." Đó là suy nghĩ của Vô Ưu. Cô mỉm cười tiến lên từng bước nói.
- Đúng vậy! Chúng ta đều mắc bệnh lạ cho nên mới ở nơi hoang vu này. Vậy mà có người cũng không sợ còn đến đây đốt đi nơi trú ngụ của chúng ta.
Cô liếc mắt xem những thôn dân đến đây. Tuy không có mặt Triệu thị nhưng cô biết, tất cả bọn họ đều biết là Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583760/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.