Vô Ưu ra khỏi không gian nằm xuống ngủ, chưa được một lúc đã cảm thấy có gì đó không đúng. Sao ván lại mềm thế này? Cô không khỏi mở mắt, lập tức thấy mình đang nằm trên một chiếc giường xinh đẹp êm ấm. Kế bên chính là Kim Nhân đang chóng tay lên đầu nhìn nàng. Cô không khỏi đen mặt. Hết cây bông, giờ tới con rắn, muốn làm gì nữa đây?
Cô tức giận nhắm mắt quay lưng lại, không thèm đếm xỉa tới hắn. Kim Nhân cười cười ôn nhu nói.
- Giận ta sao?
Vô Ưu vẫn tiếp tục nhắm mắt không trả lời. Hắn vuốt tóc cô lại nói tiếp.
- Đừng giận. Tại vì ta nhớ nàng a! Chỉ có như vầy ta mới có thể đường đường chính chính chạm vào nàng. Ta yêu nàng Vô Ưu.
Nói rồi hắn xoay người cô lại, hôn lên môi cô. Một lúc sau, hắn mới lưu luyến bỏ ra liếm liếm môi.
- Bảo bối! Nàng thật là ngon.
Rồi hắn từ từ cởi đồ cô ra và hôn khắp người cô. Vô Ưu cũng mặc kệ hắn luôn. Cô thật sự mệt rồi, cô rất buồn ngủ. Mặc hắn muốn làm gì thì làm, dù sao hắn cũng không thể ăn cô được. Thấy cô thở đều đều, Kim Nhân không khỏi lắc đầu.
- Ngủ rồi sao?
Nhưng hắn vẫn không ngừng hôn lên người cô. Hắn cảm giác mỗi lần hắn gần gũi cô, sẽ có một luồng năng lượng đi vào cơ thể hắn. Giúp hắn có thể tăng lên năng lực, nhưng nhiều hơn là hắn bị nghiện thân thể của cô a. Cứ mỗi lần nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583746/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.