Thấm thoát mùa hè cũng đã đến, Vô Ưu đã kết thúc xong lớp một với một sự nhẹ nhàng. Được danh hiệu học sinh xuất sắc, với phần thưởng 10 cuốn tập và một hộp phấn. Chị Linh cũng không tệ nhưng chỉ đạt học sinh giỏi thôi. Cha mẹ đều vui mừng, khen cả hai. Vô Ưu hơi xấu hổ, nhớ kiếp trước lớp một cô chỉ là đạt tiên tiến thôi.
Nghỉ hè là Vô Ưu lôi chị Linh ra bán với mình liền, bởi cô muốn chị lanh lợi hoạt bát hơn. Sẽ không phải mềm yếu, nhẹ dạ, nặng tình như kiếp trước. Chị Linh cũng rất thích bán đấy, và vui mừng hơn khi được người mua khen ngợi. Cha mẹ dĩ nhiên là đồng ý rồi, để con mình giao tiếp nhiều cũng tốt. Nhưng lâu lâu cũng ra xem chừng một chút.
Vạn Mị cũng đã củng cố lại lực lượng, để kéo dài thời gian rồi. Lần này, Vô Ưu có thể đi thoải mái mà không sợ phải ngủ dậy muộn. Nhưng mảnh vỡ lần này chỉ có thể tùy duyên, Vô Ưu cũng không thể đi tìm khắp nơi như lúc trước. Nó gần như đã hình thành linh tính, có thể nó sẽ tự tìm đến cô hoặc khi cô gặp nó, nó sẽ chạy mất cũng nên. Cái này Vô Ưu hơi toát mồ hôi hột à. Rủi không tìm được làm sao bây giờ? Vạn Mị đáp, thì đành ở đó cho đến hết đời rồi hắn sẽ đưa cô trở về, sau lại tiếp tục xuyên nữa thôi. Ô...ô...cái này Vô Ưu không chịu đâu. Nhưng không chịu cũng phải chịu chứ biết sao bây giờ? Chỉ còn hai mãnh cuối thôi. Thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583702/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.