Càng đến gần ngày yến tiệc, Vô Ưu thật không thích tý nào. Dù cô chỉ có một việc là làm mèo lười bên cạnh Tề vương, mọi việc hắn đều đã lo liệu đâu vào đấy. Nhưng cô vẫn không thích yến tiệc a! Nào là lễ nghi rườm rà, gặp đủ thứ người, ứng phó từng lời nói, cử chỉ... thật là mệt.
Nhưng cũng khá khen Tề vương, bận trăm công ngàn việc nhưng vẫn ôm luôn việc của hậu cung, vốn là đúng lý vị hoàng hậu này phải làm. Đành chịu thôi, ai bảo cô lười biếng làm gì. Cô cũng đã nói rồi, bảo hắn cứ giao cho vị phi tần nào đó cũng được. Nhưng hắn nói là việc cai quản hậu cung chỉ có thể là hoàng hậu. Ái chà! Vậy thôi cho hắn quản luôn đi! Mệt chết ráng chịu!
Cô không biết là, dù Tề vương có bận bao nhiêu đi nữa cũng không mệt sao? Chỉ cần cô ở cạnh hắn, cho hắn ngửi hương thơm trên người cô phát ra thì cho dù hắn có thức trắng ba ngày ba đêm cũng không cảm thấy mệt. Chính vì vậy mà bọn Vạn Mị, Kim Nhân, Đông Phương Khánh Vân kể cả Tôn Vạn Ngộ đều gọi cô là bảo bối là vậy đấy.
Đến ngày yến tiệc, bọn cung nữ trang điểm cho cô thật lộng lẫy. Nhưng nhìn vào gương cô thấy vô cùng giống quỷ. Cô bèn đuổi hết họ ra, tự mình trang điểm. Dù không thích yến tiệc nhưng phụ nữ ai lại không muốn đẹp. Đầu tiên cô lấy hết trang sức bằng vàng trên đầu xuống, bới một kiểu tóc thật gọn gàng, rồi lấy trong không gian ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583696/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.