Kể từ đó, hôm nào đi học là Vô Ưu sẽ đem cho Tề Cảnh Tuyên một ít linh thủy. Hắn cũng cảm thấy rất vui mừng vì cô quan tâm tới hắn. Bọn mấy người Kim Nhân cũng biết điều đó nhưng họ cũng không nói gì. Dù biết Tề Cảnh Tuyên đã là người trưởng thành nhưng bề ngoài vẫn là một đứa trẻ. Ai lại đi ăn hiếp một đứa trẻ nhỏ chứ, mất mặt chết đi được.
Hai tháng sau, Vạn Mị đã xuất quan, lần này hắn lại đẹp ra nhiều. Đôi mắt cũng đã có thể biến thành màu đen được nhưng cũng không hoàn toàn, đôi khi thấy lấp lánh vài màu sắc khác, lại tăng thêm phần mị hoặc. Mái tóc cũng vẫn màu trắng gần như trong suốt nhưng lại ánh lên ánh sáng giống như pha lê vậy, thật đẹp không thể tả. Ngay cả Vô Ưu là người vô tâm vô phế nhất, cũng không khỏi bị vẽ đẹp ấy mê hoặc. Khiến cả đám người Kim Nhân phải ngưỡng mộ, ganh tỵ, hận.
Nhưng cũng phải cam chịu thôi, ai bảo hắn là lão đại, đẹp nhất, lợi hại nhất, lại đến bên cạnh Vô Ưu trước nhất, lại cũng rộng lượng nhất. Nếu nói ai có tư cách đứng cùng sánh vai bên cạnh Vô Ưu nhất thì chỉ có hắn. Nếu hắn muốn độc chiếm Vô Ưu cũng là việc dễ dàng. Nhưng hắn lại không làm vậy, ngược lại hắn lại để cho bọn họ đến bên cạnh Vô Ưu, cùng chia sẽ cô ấy. Còn giúp bọn họ tu luyện. Nếu là bọn họ chưa chắc đã có thể làm được như vậy, dù bọn họ cũng yêu Vô Ưu đến tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583682/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.