Vô Ưu ngủ gần cả tháng mới tĩnh lại, nhưng cũng may Vạn Mị đã mang cô vào không gian linh thủy, nên có thể điều chình thời gian cho cả nhà cô không lo lắng. Vô Ưu vừa mở mắt ra thì đã thấy bảy khuông mặt, mười bốn con mắt tập trung nhìn cô. Cô yếu ớt hỏi.
- Chuyện gì vậy?
Vạn Mị đỡ cô ngồi dậy, cho cô uống một ngụm linh thủy, rồi nói.
- Nàng đã ngủ gần một tháng rồi. Chúng ta đều rất lo lắng. Nàng cảm thấy trong người thế nào?
Vô Ưu bất ngờ. Cô đã ngủ gần một tháng? Chuyện gì đã xảy ra? Cô yếu ớt hỏi.
- Chuyện gì xảy ra? Tại sao ta lại có thể ngủ lâu như vậy?
Vạn Mị dịu dàng đáp.
- Nàng trong lúc hoảng sợ đã kích phát năng lượng tạo ra không gian nên khiến năng lượng bị khô cạn, mới bị ngủ lâu như vậy?
- Không gian? Chẳng lẽ...
Cô nhớ đến cái vùng tối đen như mực ấy. Không lẽ là nơi đó? Nhưng sao lại tối đen vậy? Cô thử dùng ý thức thăm dò nhưng lại thấy đầu đau như búa bổ. Cô ôm đầu lắc mạnh, Vạn Mị ôm cô vào lòng nói.
- Vô Ưu! Nàng đừng tùy tiện sử dụng ý thức, nàng còn rất yếu, không gian chỉ mới là bước đầu hình thành, nàng cố dò xét sẽ bị phản phệ. Để nàng hoàn toàn khôi phục sức lực đã sau đó hãy vào xem.
Vô Ưu ngưng lại dòng ỳ thức, đầu cũng hết đau nhức. Cô mệt mỏi dựa vào người Vạn Mị, nói.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583624/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.