Vô Ưu đưa cha mẹ ra ngoài. Bảo cha ngồi xếp bằng nhắm mắt, cô đặt ngón trỏ lên mi tâm của cha sau đó đưa tinh thần lực vào đánh dấu hơi thở của cô. Sau đó, dùng ý thức tiến vào không gian mình tạo một cánh cửa đến đó. Tinh thần lực của cha tuy cũng không bằng của Mị Cơ nhưng cũng đã thành một cái hồ nhỏ. Cô lại tạo một viên ngọc và bắt đầu tạo không gian trong viên ngọc.
Cũng giống như của chị Linh, cũng là một hồ linh thủy và một mảnh đất trồng trọt. Nhưng lần này, cô đã cố gắng dưỡng sức tạo ra một không gian rộng hơn, 100.000 mẫu. Cô cũng đã cố hết sức, sau khi tạo xong, đúng là mồ hôi cô ra rất là nhiều, thắm ướt luôn cả áo. Không ngờ muốn rộng thêm vẫn tốn khá nhiều sức lực như vậy. Cô lấy một chai nước linh thủy 1lit ra uống cạn hết, mới đỡ mệt chút xíu.
Mẹ cô đau lòng, lấy khăn lau mồ hôi cho cô. Nhìn thấy cô tươi cười như mùa xuân mẹ cô cũng mỉm cười. Sau đó, cô nói cho cha cách sử dụng không gian ra vào và điều khiển thời gian trong đó như thế nào. Cha cô cũng có không gian trữ vật nên chỉ cần nói sơ sơ là cha cô đã hiểu. Sau đó, cha đưa cô và mẹ vào không gian của mình. Vô Ưu nói về tác dụng của hồ nước linh thủy và đất trồng nơi đây. Cô biết cha thích nuôi cá, sợ cha thấy hồ nước sẽ thả cá vào nên nói linh thủy này là thần thủy, nếu thả con vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583602/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.