Nhắc tới truy tìm, Vô Ưu mới nhớ tới mấy tên trong cánh cửa sa mạc trong không gian. Họ ngủ cũng đã lâu rồi, đến lúc nên tĩnh lại. Mọi người thuê một quán trọ dừng chân, chọn một phòng thượng hạng, rộng lớn. Sau đó, tạo một kết giới thả bảy người lúc trước bắt cốc Vô Ưu ra. Cho họ uống một viên thức tĩnh đan, một lúc sau thì họ dần tĩnh lại.
Vừa tĩnh lại, chẳng hiểu sao bọn họ thấy đói và khát vô cùng. Không quan tâm đến chuyện gì cả, chỉ muốn được có chút gì đó để uống và ăn thôi. Dĩ nhiên rồi, ngủ cả mấy tháng trong sa mạc không đói với khát mới lạ. Vô Ưu cũng không keo kiệt đem cho họ mấy chai nước suối và mấy chén cháo. Nhịn ăn lâu không thể ăn đồ cứng liền được, sẽ có hại bao tử. Cô vẫn rất lương thiện.
Ăn uống xong, họ mới phục hồi tinh thần lại nhìn mấy người Vô Ưu. Đồng thời cũng phát hiện họ đã trở về thế giới tinh thần lực, càng cảnh giác đề phòng nhìn Vô Ưu. Cô tươi cười vô hại nói.
- Các ngươi yên tâm. Chúng ta không phải muốn giết các ngươi. Chúng ta chỉ muốn các ngươi đưa chúng ta đến tổ chức gặp thủ lĩnh của các ngươi một chuyến. Ta có một nhiệm vụ cần thuê các ngươi làm đây.
Mấy người nhìn nhau bèn gật đầu đồng ý, họ không đồng ý cũng không được. Tinh thần lực của họ đã bị khống chế, thân thủ lại không bằng người. Vô Ưu chỉ cần một ngón tay cũng có thể đưa họ lên bàn thờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583596/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.