Vô Ưu thấy tất cả đều im lặng mất hồn, kể cả 20 tên thần tiên. Thì sờ sờ mũi, hóa lại nhỏ bé như cũ nhưng khuông mặt vẫn còn rất diễm lệ. Cô ho nhẹ một tiếng, tất cả mới hoàn hồn. Một tên trong số 20 tên thần tiên chỉ tay run rẩy về phía cô nói.
- Ngươi... ngươi là yêu nữ phương nào? Đến đây mê hoặc chúng ta?
Vô Ưu tươi cười như gió xuân, chớp chớp mắt nói.
- Yêu nữ? Yêu nữ có thể so với ta sao? Ta là tổ trong tổ trong tổ trong tổ trong tổ một vạn cái trong tổ của yêu nữ a? Ngươi nói ta là gì nào?
Đám người Vạn Mị phì cười. Nàng vẫn đáng yêu như ngày nào.
Bọn 20 tên thì vô cùng tức giận. Đã là thần tiên mà còn bị mê hoặc, còn bị một con nhóc đùa giỡn, thật là tức chết. Họ ra hiệu lại định một lần nữa cùng nhau hợp lực. Nhưng Vô Ưu và bọn người Vạn Mị vẫn thản nhiên khoanh tay tươi cười. Vô Ưu đã khôi phục ký ức rồi, chỉ cần một ngón tay cũng có thể khiến họ hồn phi phách tán.
Khi bọn chúng vừa định phát ra năng lượng, thì trên không trung một vầng hào quang thánh khiết xuất hiện, khiến cả 20 người không thể nhúc nhích được. Một giọng nói già nua vang lên.
- Các ngươi không được vô lễ!
Một ông lão râu tóc bạc phơ, tay cầm phất trần mặt áo dài trắng xuất hiện trong vầng hào quang đó. Cả 20 tên thần tiên đều kinh ngạc hô.
- Lão Tổ!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583585/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.