Sân bay
“Các em không đến Nhật Bản chơi sao?” Rinko cực kỳ không nỡ lôi kéo tay Kira.
Kira hít hít cái mũi, nói: “Qua một thời gian ngắn nữa, chúng em sẽ đến Nhật Bản tìm mọi người.”
Rinko xoa xoa nước mắt, sau đó đưa một tờ giấy cho Kira, nói: “Đến Nhật Bản tới nơi này tìm chúng ta, số điện thoại cũng ghi trên giấy.”
Kira ôm cổ Rinko: “Rinko, em thật luyến tiếc chị! Ô ô ô…”
“Chị cũng vậy, thật không muốn rời đi…”
Hai người phụ nữ cảm tính ở bên kia đứt từng khúc ruột, bên này ba người đàn ông vẫn sắc mặt như thường ly biệt.
Echizen Nanjirou vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ kia, hắn nhìn về phía Itachi: “Thật sự không đi cùng bọn tôi?”
Itachi nhu nhu đầu Ryoma, nói: “Qua một đoạn thời gian nữa.”
Ryoma thật không vui sửa sang lại mũ của chính mình, chờ cậu cao hơn, xem ai còn dám sờ đầu cậu!
Nhìn nhìn Kira, Ryoma cực kỳ không được tự nhiên nói: “Chăm sóc chị ấy thật tốt.”
Itachi cười nhạt một chút: “Anh biết, trở lại Nhật Bản cũng không thể lười biếng, đến lúc đó anh sẽ kiểm tra.”
Ryoma trừng lớn cặp mắt mèo màu hổ phách, nói: “Tôi sẽ khiến anh xuất ra trình độ thật của mình!”
Itachi cười cười không nói, Echizen Nanjirou còn thật sự nhìn anh, hỏi: “Cậu học tennis bao lâu?”
Itachi khó được nhìn đến Echizen Nanjirou nghiêm túc như vậy, khẩu khí cũng trở nên nghiêm cẩn hẳn: “Lần đầu tiên tôi chạm vào tennis là khi đấu với anh đó.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uchiha-khong-de-lam/3066219/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.