Đau đau đau… Kira cau mày tỉnh lại, cô nói chuyện xong với Shukaku liền ngất đi rồi, hiện tại là đang ở chỗ nào?
“Chị còn biết tỉnh lại! Uchiha Kira, em đã nói với chị bao nhiêu lần! Không cần đi đến nơi nguy hiểm, sao chị không chịu nghe?!” Không đợi cô biết rõ tình huống, liền nghênh đón Sasuke cuồng oanh loạn tạc.
Kira cúi đầu, nước mắt lưng tròng: “Sasuke, chị đói bụng.”
Sasuke chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát: “Em đang nói chuyện đứng đắn với chị đó, chị đừng nói sang chuyện khác!”
“Ọt…” Bụng của cô thật cấp lực kêu.
Sasuke: “…”
Kira ngượng ngùng le lưỡi: “Thật sự đói bụng.”
Sasuke hít sâu vài lần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đi nấu cơm! Còn có, Kakashi-sensei tìm em có việc, nếu em trở về không nhìn thấy chị, về sau chị cũng không cần ăn cơm nữa!”
=.= lời này thật ác độc, ở trong tư duy của Kira, không cho ăn cơm chính là một chuyện phi thường tàn nhẫn.
Dù sao ở cùng một chỗ nhiều năm như vậy, Sasuke biết được cái gì là nhược điểm của Kira, cậu hừ lạnh một tiếng liền đi vào phòng bếp.
Kira từ trên giường đứng lên, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Konoha thật sự thay đổi hoàn toàn rồi… Bỗng nhiên, tầm mắt thấy được hai bóng dáng, trang phục như vậy… Itachi?!
Kira có một cái chớp mắt hít thở không thông cùng bối rối, đúng rồi, Itachi quả thật có trở về trong khoảng thời gian này, hôm nay Sasuke đi gặp Kakashi… Không được, cô muốn gặp Itachi một lần, nhiều năm như vậy, cô còn chưa lấy được phí sinh hoạt đâu!
Nhưng là phải lách qua Kurenai và Asuma mới được, còn có tên hồ ly Kakashi kia nữa, cô cũng không phải là đối thủ của hắn…
“Ăn cơm!” Sasuke còn không có nguôi giận, cơn tức tương đối lớn.
Kira y như gà con mổ thóc ăn cơm, sợ Sasuke đại gia lại mắng cô.
Sasuke nhìn Kira nghe lời như vậy, lửa giận trong lòng cũng hạ xuống không ít, cha mẹ rời đi đã làm cho cậu đau tận xương tủy, Kira là thân nhân duy nhất của cậu, cậu thật sự không muốn cô gặp chuyện không may, một chút cũng không muốn.
“Kira, chị thích Kakashi sao?” Sasuke đột nhiên phun ra một câu như thế.
“Khụ khụ khụ…” Kira bị sặc.
Cô uống một ngụm nước, mới chậm rãi mở miệng: “Sao em lại đột nhiên hỏi chị vấn đề này?”
Sasuke nhìn cô một cái: “Em cảm thấy chị cần một người chăm sóc, Kakashi là một lựa chọn không tệ.”
Kira buông đũa xuống, khẩu khí khó được nghiêm túc: “Chị sẽ không tái hôn.”
Sasuke mắt lạnh nhìn cô: “Chị còn đang nhớ nhung tên đàn ông kia sao?! Hắn giết toàn tộc chúng ta! Bao gồm cả cha và mẹ!”
Kira nghe lời nói không chút nào che dấu cừu hận của Sasuke, trong lòng một trận bi thương, Sasuke, sự thật không phải như thế, Itachi thật sự là vì em mà…
“Chị cứ ở trong nhà, em đi đây.” Sasuke không muốn lại tiếp tục vấn đề này, trực tiếp đi ra cửa.
Sasuke đúng hẹn cùng Kakashi hội hợp, chính là cậu phát hiện vẻ mặt của Kakashi, Asuma còn có Kurenai có chút không đúng, cậu vừa định hỏi một chút, Kakashi liền ngắt lời cậu.
Kakashi hỏi: “Kira không sao chứ?”
Sasuke gật gật đầu: “Không có vấn đề gì.”
Kakashi nở nụ cười: “Phỏng chừng tỉnh lại chuyện thứ nhất chính là ăn nhỉ?”
Sasuke cười khẽ một chút: “Đúng thế, Kakashi-sensei thật hiểu biết Kira, không bằng về sau thầy chăm sóc chị ấy đi?”
Trêu chọc như vậy làm cho Kakashi vô thố một trận: “Thầy chăm sóc không được.”
Asuma cũng gia nhập đề tài: “Kakashi, khi nào thì thân với Kira như vậy?”
Kakashi bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Asuma, ý tứ không cần gia nhập vấn đề này, còn có… Một tên không rõ bên cạnh đó…
Sasuke theo tầm mắt của Kakashi nhìn qua, bên trong không ai, bất quá lại xuất hiện đồ ngọt cậu ghét nhất! Người đàn ông đó thích nhất là bánh nếp ba màu!
“Itachi, vừa rồi cậu tức giận, cô gái tên Kira kia rất quen thuộc với cậu?” Kisame toát ra một câu.
Uchiha Itachi giấu mặt dưới mũ, nhìn không ra vui giận, chính là bàn tay trong áo đã nắm thành quả đấm, Sasuke thế nhưng làm cho Kakashi chăm sóc Kira, Kira là chị dâu của cậu! Cho dù hận anh…
Bỗng nhiên xuất hiện hai bóng dáng làm cho Uchiha Itachi và Hoshigaki Kisame dừng lại cước bộ, Asuma và Kurenai.
Xem ra cần bận việc trong chốc lát, cô hẳn là sẽ ở nơi đó chờ anh nhỉ…
Kira ở trong rừng cây không ngừng thở dài, cũng không biết Itachi có thể đến đây hay không, cô đều đợi gần hai giờ rồi!
“Itachi, chúng ta tới nơi này làm chi?” Cách đó không xa truyền đến tiếng nói.
Itachi? Thanh âm kia là Kisame hửm?! Không kịp nghĩ nhiều, Kira vội vàng đứng lên.
Kisame nhìn cô gái trong rừng, trong lúc nhất thời tựa hồ hiểu được cái gì, hắn cười nói: “Nguyên lai cậu tới gặp bạn lâu năm, bất quá, không đẹp bằng Yuzu, vì sao cậu sẽ…”
Xí… Lời này sao mà nghe chói tai như thế? Cô không thể nói rõ thật tuyệt sắc, nhưng ngũ quan cũng coi như tinh xảo chứ? Yuzu? Phụ nữ? Mợ nó! Itachi đại thần thế nhưng ở bên ngoài nuôi người đàn bà khác!
Trong lúc nhất thời Kira có chút khó có thể nhận, thậm chí có chút chua xót, cô cúi đầu, không biết phải làm sao.
Bỗng nhiên trên mặt nhiều hơn một bàn tay thô ráp, còn mang theo rất nhiều vết chai, Kira vừa nhấc đầu lên liền chống lại đôi con ngươi yêu dã của người nào đó, ủy khuất trong lòng lập tức bạo phát, cô cầm lấy quần áo của anh mà bắt đầu gào khóc: “Tôi ở nhà tân tân khổ khổ nuôi em trai, anh ở bên ngoài phóng khoáng! Anh đối với tôi như thế hử?! Anh đối với tôi như thế hử?! Yuzu là ai, lớn lên đẹp hơn tôi phải không? Tất cả những con quạ trong thiên hạ đều đen như nhau! Trả tôi mấy năm phí vất vả, lập tức ly hôn! Anh muốn thích Yuzu hay là Yumi gì đó tôi cũng không quan tâm… Ô ô ô…”
Kisame có chút hắc tuyến nhìn Kira, sao cô gái này lại nói nhảm nhiều như thế chứ? Cố tình Itachi còn không có phản ứng đặc biệt gì!
10 phút sau
“Hừ… Hừ…” Đừng hoài nghi, đây là Kira khóc lâu lắm dừng lại không được.
Kisame đã bị tiếng khóc của cô oanh tạc sắp hộc máu, chưa từng thấy qua cô gái nào biết khóc như vậy, quả thật y như vòi xả nước!
Uchiha Itachi xem cô khóc không sai biệt lắm, tay vì cô chà lau lệ nơi khóe mắt, Kira hung hăng trừng mắt nhìn anh, ý tứ rõ ràng, ở bên ngoài bao nuôi đàn bà còn dám đụng vào cô!
Kisame có chút không thể tin được: “Itachi, cậu khi nào thì trở nên ôn nhu như vậy?” Hắn thật sự tò mò quan hệ giữa Itachi và cô gái này.
Uchiha Itachi nhìn lướt qua Kisame: “Cô ấy là vợ tôi.”
Kisame run run chỉ tay vào Kira: “Liền là cô nhóc ngực phẳng này?”
Chuyện Kira ghét nghe nhất chính là người khác bình luận về bộ ngực của cô! Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Kisame, tôi nói cho anh biết, anh xứng đáng bị Samehada nhà anh vứt bỏ!”
Kisame nhặt lên Samehada, cười trừu tượng: “Samehada sẽ không vứt bỏ tôi.”
Kira cười càng trừu tượng hơn: “Anh phải biết rằng nó chính là một món đứng núi này trông núi nọ, nhìn đến Chakra tốt sẽ mặt dày mày dạn dính lại đây!”
Kira tích tụ Chakra trên tay, Samehada trong tay Kisame quả nhiên bắt đầu hưng phấn, sau đó muốn giãy khỏi tầm tay của Kisame, Kira cười vô tội: “Nhìn xem này, nó thích tôi!”
Kisame thu liễm biểu tình, sau đó kéo Samehada đi ra ngoài, hắn dám cam đoan nếu lại tiếp tục ở nơi này, Samehada thật sự sẽ chạy theo cô ấy! Bất quá trước khi rời đi Kisame còn đối với Kira đáng khinh nở nụ cười: “Ít nhất tôi đây cũng từng có được nó qua, thế còn ngực của cô? Có bự lên sao?”
Sau đó biểu tình của Kira cứ như vậy, ngây dại:… [⊙_⊙;]… Đừng ồn, cô cần lẳng lặng một mình…..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]