Chương trước
Chương sau
(Phần 1)

1.

Mười sáu tháng Giêng Nguyên Khang năm thứ sáu, Trường An tuyết rơi dày đặc, một đêm toái ngọc loạn quỳnh, đem một tia khói lửa nhân gian cuối cùng của kinh thành che đi.

Gió đêm gào thê thương, như một thanh dao cạo, từng tiếng, từng tiếng, gắt gao thổi qua đất Trường An.

Lúc bình minh, cả tòa thành trì vẫn là một mảnh u ám, cửa Vị Ương cung chậm rãi mở ra, phát ra tiếng mở cửa nặng nề lại chói tai.

Những lá cờ tang trắng hơn tuyết mùa đông, đón gió buốt giá, uốn lượn ra khỏi thành.

Hôm nay, Trung cung hoàng hậu đưa tang, di quan tới Phượng Lăng an táng, thiên địa kín đáo, gió tuyết thảm thiết.

Sau khi linh cữu rời cung, cả hoàng cung lâm vào trầm mặc. Mà Giao Phương Điện vừa mới mất đi chủ nhân kia, lại càng là một mảnh tử khí.

Dường như ngay cả sự sống động cuối cùng, cũng đuổi theo phương hồn của Nhan hoàng hậu rời đi.

Trong đại điện Giao Phương rộng lớn đã không còn tiếng cười nói vui vẻ như trước nữa, thậm chí ngay cả ánh nến, cũng giống như không còn bất kỳ độ ấm nào.

Trong thiên điện, quỳ đầy đất Thái y, cung nữ, hoạn quan, tất cả mọi người đã thức cả một buổi tối, nhưng hoàng đế ở bên giường chưa từng chợp mắt, lại có ai dám toát ra một tia mệt mỏi đây.

Một tiếng ho nhẹ từ trên giường truyền ra, Tạ Quân vừa nghe thấy, lông mày đã sầu khóa mấy ngày lại càng nhíu chặt vài phần.

Nằm trước mặt hắn là một nữ nhi ốm yếu, chính là độc nữ duy nhất Khang Nhạc công chúa mà Nhan hoàng hậu để lại, nhũ danh gọi là Chỉ Ninh.

Đáng thương Khang Nhạc công chúa còn không biết mẫu hậu của nàng đã rời khỏi nhân thế, trong hôn mê, lại ho khan mấy tiếng, ngay sau đó liền khó chịu đến khóc thành tiếng:

“ Mẫu hậu, mẫu hậu, Ninh Ninh khó chịu, Ninh Ninh thật khó chịu.”

Tiếng khóc của nữ nhi như một lưỡi dao sắc bén, khoét sạch một tia máu thịt cuối cùng trong lòng Tạ Quân, hắn đưa tay cầm Khang Nhạc công chúa chỉ cảm thấy bàn tay nữ nhi nóng bỏng như than lửa.

“ Chỉ Ninh, đừng sợ, phụ hoàng ở đây.”

Khang Nhạc công chúa trong lúc ngủ tựa hồ cũng không có nghe được Tạ Quân nói, nàng lại ồn ào khóc vài tiếng, sau đó lại hôn mê, trên khuôn mặt nhỏ nhắn treo đầy nước mắt, người nhìn rất đau lòng.

Cổ họng Tạ Quân nghẹn lại, cảm giác mình bị bóp chặt cổ họng, hắn đã mất đi Yến Sơ Tễ, nàng là phu nhân của hắn, hoàng hậu của hắn, là tình cảm chân thành cả đời của hắn, hắn như phát điên không muốn sống quãng đời còn lại mà thiếu nàng.

Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn hắn sống không bằng chết, ngay cả đứa con duy nhất của hắn và ái thê cũng muốn mang đi..

Khóe mắt Tạ Quân nóng lên, không đợi hắn phản ứng, một giọt nước mắt liền rơi vào lòng bàn tay Khang Nhạc công chúa.

Thiên quang bên ngoài Giao Phương điện sáng lên từng chút một, ngọn nến phía sau Tạ Quân tắt từng chiếc một, lại là một buổi tối trôi qua, nhưng cơn sốt của Khang Nhạc công chúa vẫn không hề có dấu hiệu thôi giảm.

“ Thái y, lại đến bắt mạch cho công chúa.”

Thanh âm Tạ Quân mang theo một tia khàn khàn, Thái y quỳ trên mặt đất nghe tiếng, vội vàng lảo đảo tiến lên, nơm nớp lo sợ bắt mạch cho tiểu công chúa

Nội tâm hắn so với Tạ Quân còn hy vọng Khang Nhạc công chúa có thể bình yên chuyển biến tốt đẹp hơn, đáng tiếc, khi hắn chạm vào da thịt nóng bỏng của công chúa, hắn liền hoảng hốt, tiểu công chúa chỉ sợ dù có xoay chuyển trời đất cũng không còn cách nào khác.

"Bệ hạ, thứ cho vi thần vô năng, công chúa sốt cao không hạ, thần sớm đã nấu xong thuốc hạ sốt, nhưng công chúa thể yếu, uống không vô thang thuốc, thần, thần thật sự là vô năng.”

Thái y vừa nói vừa dùng sức quỳ xuống, khi ngẩng đầu lên, trên trán có vết máu mờ nhạt.

Khóe miệng Tạ Quân khẽ nhếch lên, đôi mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm thái y, trầm ngâm hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Vô dụng, một lũ vô dụng! Nếu hôm nay Chỉ Ninh không thể khá hơn, trẫm sẽ để tất cả người trong Giao Phương điện tuẫn táng cùng nàng! "

Nói xong, Tạ Quân cảm thấy máu dâng lên đỉnh đầu, tầm mắt tối sầm, ngã xuống trước giường của Công chúa Khang Nhạc.

Trong điện vang lên mấy tiếng cảm thán, nội thị của Tạ Quân vội vàng tiến tới đỡ hắn và nói trong nước mắt:

"Bệ hạ, người đã mấy ngày không ngủ được ngon giấc rồi, người không quan tâm đến long thể của mình như thế này, nếu công chúa biết chuyện nàng làm sao có thể chịu đựng được"

Tạ Quân muốn đưa tay đẩy người nội thị ra, nhưng lại cảm thấy toàn thân mềm nhũn, nội thị nhìn thấy vậy cũng không thèm để ý đến hình phạt của Tạ Quân, vội vàng gọi mấy người tiến lên, đưa Tạ Quân về chính điện điện Giao Phương nghỉ ngơi.

Sau khi Tạ Quân rời đi, trong phòng lại rơi vào im lặng, tiểu công chúa vẫn đang ngủ say, trong góc thỉnh thoảng mới có thể nghe thấy tiếng nức nở của một hai cung nữ cất lên như âm thanh của bóng ma.

Trong sự im lặng chết chóc, cánh cửa phòng công chúa đột nhiên bị đẩy ra kèm theo tiếng cọt kẹt, một cung nữ trẻ tuổi bước qua ngưỡng cửa cùng với những bông tuyết xoay qua ngưỡng cửa.

Mọi người trong phòng đều nhìn nàng với vẻ kinh ngạc, nhũ mẫu của Công chúa Khang Nhạc đứng dậy, giọng run run hỏi:

“Nhan thị, ngươi, ngươi đến đây làm gì?”

Cung nữ không thèm để ý tới ai, chỉ đi tới bên giường công chúa Khang Nhạc, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào phá gò má nóng bừng của công chúa, nhăn mặt cau mày.

“Đi tìm cho ta một bộ xiêm y mà cố hoàng hậu thường mặc. Ta muốn chúng có màu trắng như trăng.”

Nhan thị vừa dứt lời, trong phòng công chúa có chút chấn động, nhưng không ai nhúc nhích một bước. Nhan thị phớt lờ, chỉ cúi đầu và chạm vào cổ tay công chúa.

"Nếu không sợ Chỉ Ninh xảy ra chuyện thì cứ ở yên tại chỗ đi."

Cung nữ nhẹ nhàng nói, nhưng giọng điệu lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí không rời mắt khỏi khuôn mặt của Công chúa Khang Nhạc, giống như nàng đã sớm chắc chắn rằng trên dưới Giao Phương điện sẽ không ai dám trái lệnh nàng.

Nhũ mẫu của Công chúa Khang Nhạc lùi lại vài bước, nhìn mấy vị thái y trong cung đang ngơ ngác, sau đó nhìn đôi má đỏ bừng của Công chúa Khang Nhạc, cuối cùng nhũ mẫu hít một hơi thật sâu nhìn đám người, khẽ gật đầu.

Mấy cung nữ vội vàng biến mất, sau đó lại chạy nhanh về phòng Khang Nhạc công chúa, trong tay cầm y phục cũ của Nhan hoàng hậu còn có chiếc trâm cài mà Nhan hoàng hậu thường đeo, cùng phấn son cố hoàng hậu hay dùng.

Nữ tử từ trên giường đứng dậy, nhìn bọn họ một cái, sau đó yên lặng đi vào trong phòng, mấy cung nữ cũng ngầm đi theo nàng. Phía sau màn che, chiếc váy của Nhan thị từ từ rơi xuống đất, để lộ cơ thể trắng ngọc mỏng manh bên dưới, nhưng tứ chi thanh tú lại phủ đầy những vết lớn màu đỏ tím, làm cho người ta cảm thấy giật mình khi nhìn thấy.

Các cung nữ phục vụ Nhan thị, lau người cho nàng, mặc bộ quần áo trắng như trăng của cố hoàng hậu, cuộn mái tóc đen lên và buộc lại sau đầu bằng một chiếc trâm đính cườm và hình phượng. Thoa một ít phấn và quét nhẹ lông mày.

Khi Nhan thị từ phía sau bình phong bước ra, mọi người không khỏi nín thở, thái y trong điện thậm chí quên mất điều cấm kỵ, ngẩng đầu lên, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Yến thị, đôi môi mấp máy, liên tục lẩm bẩm "Hoàng hậu".

Nàng có chút khinh miệt cười một tiếng, đi đến nơi Khang Nhạc công chúa bên giường ngồi xuống, sai mấy vị thái y nhanh chóng mang thuốc sắc đến để hạ sốt.

Thái y nghe thấy, vội vàng đưa thuốc sắc mới pha vào tay Nhan thị, nàng cầm bát thuốc, dùng miệng nếm thử rồi xoay người, đưa tay ra vỗ về Công chúa Khang Nhạc đang mê man mỉm cười gọi:

"Ninh Ninh, Ninh Ninh không sao, thuốc đã sắc xong, Ninh Ninh ngoan, nên dậy uống thuốc rồi."

Cứ như vậy, nhẹ nhàng nói, Công chúa Khang Nhạc run rẩy cuối cùng mang theo sự mê man mở mắt ra.

Thân ảnh Nhan thị lọt vào trong mắt Công chúa Khang Nhạc, nàng có chút bối rối nhìn khuôn mặt tươi cười của Nhan thị, sau đó nhìn phượng bào trên người Nhan thị, đột nhiên, công chúa nhỏ dùng hết sức lực lao vào vòng tay của Yến thị, tê tâm phế liệt gào khóc:

"Mẫu hậu, người rốt cuộc cũng đã trở lại. Mẫu hậu, Ninh Ninh ngoan, Ninh Ninh uống thuốc, xin người đừng bỏ rơi Ninh Ninh nữa."

2.

Trong đại sảnh Giao Phương Điện, Tạ Quân cuối cùng cũng mở mắt ra, hắn chỉ cảm thấy mí mắt của mình giống như một vết thương, vào thời điểm sắp lành lại,hắn lại xé chúng ra, đôi mắt hắn cay cay và khô khốc, như thể chúng được mài bằng đá mài.

Ngoài cửa sổ vẫn còn có ánh sáng tuyết, khó có thể biết bây giờ là mấy giờ, nội thị ở bên cạnh nghe thấy tiếng sột soạt từ trong rèm, vội vàng bước tới.

"Giờ nào rồi?"

"Bệ hạ, đã là giờ Thân ba khắc rồi."

Nghe được câu trả lời này, Tạ Quân lập tức tức giận, giơ chân đá nội thị ngã xuống, tức giận hét lên:

"Đồ ngu ngốc, sao không đánh thức trẫm sớm hơn! Chỉ Ninh đâu?! Chỉ Ninh thế nào rồi?!"

Nội thị lăn trên mặt đất hai vòng, sau đó vội vàng đứng lên, vừa quỳ lạy xin tha, vội vàng nói:

"Bệ hạ nguôi giận, bệ hạ nguôi giận, công chúa đã uống thuốc vào buổi sáng, hiện tại cơn sốt đã giảm hiện nàng đang nghỉ ngơi."

Tạ Quân nghe vậy, sửng sốt, vui sướng hỏi:

"Ngươi nói thật sao? Người đâu, giúp trẫm thay y phục. Trẫm hiện tại muốn đi xem Chí Ninh, mau!"

Nội thị vội vàng đứng dậy, nhanh chóng giúp Tạ Quân mặc áo khoác vào, Tạ Quân lòng nóng như lửa đốt, ngay cả ngọc bội cũng không kịp buộc lại.

Sau đó hắn vội vã đi về phía thiên điện của Khang Nhạc công chúa.

Bên ngoài phòng công chúa vẫn còn rất nhiều thái y, nhưng trên mặt mọi người ít nhiều đều có chút vui mừng, Tạ Quân nhìn thấy liền bước nhanh đi mấy bước, nhấc chân liền bước qua cửa phòng

Phòng của Khang Nhạc công chúa có chút tối, cung nữ hầu hạ cũng ít đi mấy người, Tạ Quân chỉ mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi bên giường công chúa.

Vừa nghe thấy tiếng cửa, nàng đứng dậy vội vã quỳ xuống đất.

Tạ Quân chạy tới bên giường, đưa tay sờ trán nữ nhi, quả nhiên nhiệt độ đã giảm đi rất nhiều, vẻ mặt Chí Ninh thần sắc hồng hào, trên môi vẫn còn nụ cười nhàn nhạt.

Hòn đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống đất, hắn thở phào nhẹ nhõm, chân mềm nhũn, ngồi lên đầu giường công chúa.

Tạ Quân im lặng ngồi, bồi nữ nhi một hồi lâu. Thật lâu sau, hắn vô tình quay lại mới nhìn thấy người phụ nữ mặc áo trắng mang ánh trăng đang quỳ trước mặt hắn.

Bóng dáng nữ nhân này vô cùng quen thuộc, chỉ liếc mắt một cái, trái tim Tạ Quân liền đập mạnh, trầm giọng ra lệnh cho nàng:

"Ngẩng đầu lên"

Nữ tử nghe vậy, không chút phản kháng mà nâng má lên, ngay lập tức, dung nhan không thể quen thuộc hơn khiến hắn ngày đêm nhớ mong hiện lên trước mắt Tạ Quân

Vẫn là đôi lông mày mảnh khảnh xa xăm kia, cặp mắt sáng long lanh, tất cả đều giống như lần đầu gặp nhau, như thể thời gian chưa bao giờ bị lãng phí.

Thời gian, thời gian chưa từng có một khắc lưu luyến, như thể tang lễ Vị Ương cung ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ trống rỗng.

Tạ Quân chậm rãi trượt xuống, nửa quỳ ở trước mặt nữ nhân, hắn run rẩy đưa tay sờ sờ mặt nữ nhân, thân thể nữ nhân khẽ động.

Nàng khẽ run lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tạ Quân.

"Sơ Tễ, nàng về rồi à?"

Nữ tử nghe được Tạ Quân nói, nhưng không có trả lời, chỉ là đối với hắn tràn ra nụ cười, Tạ Quân run rẩy, đem nữ tử gắt gao ôm vào trong lòng,

Rốt cục không thể nhịn được nữa ở đầu vai nàng phát ra tiếng khóc, tiếng khóc run rẩy, giống như đã bị đè nén hồi lâu.

Nữ tử nhẹ nhàng vòng qua lưng Tạ Quân, ôn nhu trấn an đế vương trong lòng, nhưng ý cười trong hai mắt lại dần dần nhạt đi, chỉ còn lại vẻ lãnh đạm.

Hai người ôm nhau hồi lâu, cuối cùng, Tạ Quân đứng dậy, ôm ngang nữ tử, đón gió đội tuyết, một đường ôm vào chính điện Giao Phương điện.

Ánh nến lay động, màn che bay tán loạn, Tạ Quân hung hăng đè nữ tử dưới thân, mùi son phấn trên người nàng quen thuộc biết bao, trong giấc mộng hàng đêm của hắn đều là mùi son phấn thấm hương ấm áp như vậy.

Nữ tử thân thể mềm mại, hồng y xé rách chỗ kia như ngọc như tuyết da thịt bên trong chính là nhẵn nhụi oánh nhuận như thế, mỗi lần động tình, màu ngọc nhuộm đỏ, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

Tạ Quân không cách nào ngăn chặn mà tham lam thân thể nữ tử, tóc của nàng, cổ của nàng, trước ngực của nàng, chỉ cần hắn có thể chạm đến góc nào, hắn đều không chịu buông tha.

Động tác nhất thời có chút thô bạo, khiến nữ tử nhíu mày, nhịn không được phát ra nhiều tiếng nũng nịu, truyền đến tai Tạ Quân lại càng làm cho hắn càng thêm tùy ý phóng túng.

Gió lớn mưa to, oanh đề yến tung, phượng thoa tán loạn, long bào quanh co, giường chiếu Giao Phương điện chưa bao giờ hỗn độn, chật vật như vậy.

“Sơ Tễ, đều là lỗi của trẫm, trẫm không nên để cho ngươi thương tâm, không nên để cho ngươi thất vọng. Sơ Tễ, trẫm sai rồi, trẫm thật sự sai rồi, ngươi đừng đi, đừng bỏ rơi trẫm, bỏ lại Chỉ Ninh, được không?"

Tạ Quân tê liệt ngã xuống trên người nữ tử, trong miệng nỉ non lời chân tâm hắn từng ở trong mộng thổ lộ vô số lần với vong thê, sau một đêm hoang đường, hắn cuối cùng cũng ngủ say lúc nửa đêm.

Mà nữ tử bên cạnh hắn kia, lại yên lặng đứng dậy, co ro ngồi ở chân giường, nhìn chằm chằm ánh nến lấp lánh cách đó không xa, giống như một hồi nam hoan nữ ái vừa rồi, cùng nàng cũng không nửa phần quan hệ.

Lúc tảng sáng, Tạ Quân đột nhiên xoay người bừng tỉnh, hắn đứng dậy, hô to tên Nhan Sơ Tễ, cả kinh đến nữ tử ngồi cả đêm ở dưới chân giường.

Nhưng nữ tử kia rất nhanh liền trấn tĩnh lại, thu liễm biểu cảm, tất cung tất kính quỳ xuống trước mặt Tạ Quân.

Tạ Quân sửng sốt hồi lâu, rốt cục tỉnh táo lại, cẩn thận đánh giá nữ nhân trước mắt. Mỗi lần nhìn kỹ, hắn liền cảm thấy trái tim lạnh như băng.

Rất lâu sau, Tạ Quân mới chậm rãi mở miệng, dùng ngữ điệu vô tình hỏi nàng:

“Ngươi là ai?”

Nữ tử kia cúi đầu, bình tĩnh mà dịu ngoan đáp:

“ Bẩm bệ hạ, nô tỳ là cung nữ Giao Phương điện, tên là Nhan Thời Tình.”

Dứt lời, Yến Thời Thanh hơi ngước mắt lên, nhìn thẳng Tạ Quân, nói từng câu từng chữ:

“ Nô tỳ xuất thân Yến quốc công phủ, là muội muội song sinh của cố hoàng hậu cùng mẹ nàng.”

Nàng thấy Tạ Quân nhíu mày, sâu trong hai mắt bộc phát lửa giận vô tận. Còn không đợi nàng phản ứng, Tạ Quân một bạt tai liền nặng nề rơi vào trên sườn mặt của nàng, Nhan Thời Tình cả người đều bị đánh rơi xuống giường, cứ như vậy trần như nhộng, nằm rạp trên mặt đất.

Nắng sớm chiếu xuyên qua cánh cửa sổ, Nhan Thời Tình bầm tím khắp người, rốt cục cũng không có chỗ che giấu.

“ Lớn mật! Năm đó là bởi vì Sơ Tễ thương hại ngươi, mới cho ngươi vào cung hầu hạ! Ngươi sao dám ở trong tang kỳ của tỷ tỷ ngươi...... Ngươi còn có một chút lương tâm hay không? Có biết cái gì là liêm sỉ hay không?!”

Nhan Thời Tình cố nén nước mắt, chống người quỳ gối trước mặt Tạ Quân, mặt không sợ hãi ngửa mặt nói:

"Bệ hạ thứ tội, nô tỳ không có ý mạo phạm tỷ tỷ, chỉ là vì dụ Chỉ Ninh uống thuốc, mới không thể không ra hạ sách này, mặc y phục cũ của tỷ tỷ."

Lời nói của Nhan Thời Tình cũng không thể tiêu trừ cơn tức giận của Tạ Quân, hắn khom người, hung hăng bóp cổ Nhan Thời Tình, đôi mắt so với hôm qua càng đỏ hơn đẫm máu hơn.

"Vậy đêm qua trẫm hỏi ngươi có phải hay không Sơ Tễ, ngươi vì sao không mở miệng?! Vì sao không giải thích với trẫm?! Ngươi trăm phương ngàn kế tiếp cận trẫm như vậy, ngươi không làm tỷ tỷ ngươi thất vọng sao?!"

Sắc mặt Nhan Thời Tình có chút tím tái, ánh mắt lại không hề nhân nhượng, nàng cũng nhìn chằm chằm Tạ Quân, cố hết sức giãy dụa nói:

“ Bệ hạ nghĩ như thế nào nô tỳ đều tốt, đêm qua đúng là nô tỳ tính kế Hoàng thượng, nô tỳ tự tiện, nô tỳ vô sỉ, nhưng tất cả nô tỳ làm, cũng bất quá là vì ở lại trong cung.”

Nhan Thời Tình nói xong, cảm thấy sức mạnh trên cổ lại tăng thêm vài phần, nàng cố gắng hô hấp, giọng nói gián đoạn:

“ Nô tỳ, đã, đã đáp ứng tỷ tỷ, phải thay nàng chiếu cố Chỉ Ninh, cả đời.”

Tạ Quân vẫn không buông tay, nhưng Nhan Thời Tình đã cạn kiệt hơi thở, chỉ cảm thấy cả người đều rơi vào trong bóng tối.

3.

Khi mở mắt ra lần nữa, Nhan Thời Tình phát hiện, bản thân đã nằm trong một tẩm điện xa lạ, bên cạnh có một cung nữ ngồi, hình như đã trông coi nàng rất lâu, vừa nhìn thấy nàng mở mắt, liền khóc lên.

“ Nhị tiểu thư, người rốt cục tỉnh rồi.”

Nhan Thời Tình nghe tiếng, nhíu mày nhìn kỹ vài lần, mới nhận ra, cung nữ kia là thị nữ bên người tỷ tỷ Nhan Sơ Tễ, một lão nhân trong Yến quốc công phủ, tên Tố Ngọc.

Tố Ngọc đỡ Nhan Thời Tình đứng dậy, cho nàng một ít nước trà ấm áp. Nhan Thời Tình khó khăn nuốt, chỉ cảm thấy trong cổ họng từng trận đau nhức, thầm nghĩ chắc là bị Tạ Quân bóp cổ bị thương.

"Nhị tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a, người, người như thế nào lại toàn thân đều là vết thương đâu này?"

Tố Ngọc vừa hỏi, vừa nhẹ nhàng nâng cánh tay Nhan Thời Tình lên. Ống tay áo của nàng hơi lật lên vài tấc, liền lộ ra vết bầm lớn. Nhan Thời Tình nhẹ nhàng lắc đầu, vỗ vỗ tay Tố Ngọc, để nàng yên tâm.

"Không có gì, tỷ tỷ đưa tang ngày đó, ta muốn đi tiễn nàng đoạn đường cuối cùng, nhưng là, thủ vệ nói ta chỉ là một tỳ nữ, không xứng được nhìn thấy linh cữu hoàng hậu. Mặc cho ta cầu xin thế nào cũng không cho ta đi qua. Có thể là lúc bị bọn họ kéo đi......"

Tố Ngọc nghe Nhan Thời Tình nói xong, nước mắt trong mắt càng rơi xuống như hạt châu đứt dây. Nàng cầm tay Nhan Thời Tình, nức nở nói:

"Nhị tiểu thư, sao người lại ngốc như vậy, ngày đưa tang nương nương, thành Trường An có trận tuyết lớn nhất từ trước tới nay."

Nhan Thời Tình cười khổ, đưa tay sờ sờ tóc Tố Ngọc, gật đầu nói:

"Đúng vậy, có thể, ngay cả ông trời cũng biết, tỷ tỷ tốt đẹp như vậy một người như thế không nên có được kết cục như vậy. Những người bức tử tỷ tỷ kia, nghe tiếng gió tuyết đêm đó, còn có thể bình yên đi vào mộng sao?”

Nhan Thời Tình nói xong, hai tay đã bất giác nắm chặt góc chăn, móng tay nhẹ nhàng cắm sâu vào lòng bàn tay, lại không hề cảm thấy đau đớn.

"Bạch gia, phủ Đại tướng quân, Thục phi, ta sẽ không buông tha bọn họ, một người cũng sẽ không buông tha, ta muốn cho bọn họ, vì chính mình phạm phải huyết tội, bị trừng phạt gấp ngàn lần.”

Tố Ngọc nhìn thấy bộ dáng của Nhan Thời Tình, dường như có chút sợ hãi. Nàng mở rộng hai tay, ôm Nhan Thời Tình thật chặt vào lòng, trong lòng muốn an ủi Nhan Thời Tình nhưng há miệng mở miệng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Nhan Thời Tình chậm rãi buông lỏng nắm đấm, cả người dựa vào trong lòng Tố Ngọc, chủ tớ hai người cứ như vậy gắt gao dựa sát vào nhau, qua thật lâu, Nhan Thời Tình mới mở miệng hỏi Tố Ngọc, sau khi mình ngất đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà tẩm điện này, là nơi nào.

Tố Ngọc nói, không ai biết ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Hoàng thượng nổi giận đùng đùng từ Tiêu Phòng điện đi ra, lại đi vào, liền thấy Nhan Thời Tình té xỉu trên giường. Hoàng thượng trước khi đi, sai người đưa Nhan Thời Tình đến Hợp Hoan điện an dưỡng, còn cố ý sai Tố Ngọc đến phục vụ.

"Ngất xỉu trên giường..."

Nhan Thời Tình ở trong lòng nhắc đi nhắc lại những lời này của Tố Ngọc, nàng nhớ rõ ràng, mình té xỉu trên mặt đất, là Tạ Quân ôm nàng trở về giường sao?

Nàng nghĩ, trong lòng nhịn không được phát ra một tiếng cười lạnh, nàng mạo hiểm tru di cửu tộc, đánh cược một hồi, đánh cược Tạ Quân sẽ không bỏ được nàng thân thể này cùng tỷ tỷ giống nhau như đúc một khuôn, rốt cuộc là, để cho nàng thắng cược.

Từ một khắc Tạ Quân thấy rõ bề ngoài của nàng, hắn liền không cách nào hoàn toàn che dấu nhu tình đáy mắt.

Từ xưa đến nay, đế vương bạc tình, nhưng Tạ Quân, cuối cùng vẫn là không cách nào tiêu tan tình cảm thắm thiết của hắn đối với Nhan Sơ Tễ.

Nhưng không cách nào tiêu tan thì như thế nào đây, hắn cuối cùng, vẫn không thể bảo vệ Nhan Sơ Tễ, vẫn để cho một mình nàng đối mặt với minh thương ám tiễn của tam cung lục viện, đấu đá với nhau, cuối cùng nản lòng thoái chí, ảm đạm qua đời.

Tạ Quân thâm tình, nói cho cùng, cũng bất quá chính là một nam nhân ẩn sâu đáy lòng vướng bận cùng tưởng niệm, nhưng này vướng bận, này tưởng niệm, không cách nào bảo vệ Nhan Sơ Tễ một chút, chẳng qua là đồ thán làm sao, không lưu tiếc nuối.

Sau khi mất đi, mới khoan thai đến chậm đau triệt nội tâm, sao dám tự xưng thâm tình.

Nhan Thời Tình nhớ tới đêm qua Tạ Quân luôn miệng gọi tên tỷ tỷ, khóc lóc cầu nàng tha thứ, chỉ cảm thấy thế gian không còn âm thanh gì khiến người ta buồn nôn hơn.

Từ khi tỷ tỷ mặc vào thân phượng bào, liền bị vô số nữ tử coi là đinh trong mắt, gai trong thịt.

Nhưng trong lòng Nhan Thời Tình, Tạ Quân mới thật sự là đầu sỏ đẩy tỷ tỷ vào tuyệt lộ.

Năm đó, nếu không phải Tạ Quân một lòng muốn cưới tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ không cả đời bị vây ở thâm cung, sớm liền hương tiêu ngọc vẫn.

Hắn cưới tỷ tỷ, lại không thể bảo vệ nàng chu toàn, đối mặt đế vương như vậy, Nhan Thời Tình tìm không ra bất kỳ cái cớ nào để tha thứ hay đồng cảm.

Nghĩ tới đây, trên cổ Nhan Thời Tình lại truyền đến một tia đau đớn. Nàng chịu đựng cơn đau, ngồi dậy, nói với Tố Ngọc:

“ Gọi người tới giúp ta trang điểm một chút, ta muốn đi Tiêu Phòng điện thăm Chỉ Ninh.”

Tố Ngọc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nhan Thời Tình, mở miệng khuyên nàng nghỉ ngơi một chút, nhưng Nhan Thời Tình kiên quyết lắc đầu, không để ý đến sự ngăn cản của Tố Ngọc, lập tức muốn xuống giường thay quần áo.

Tố Ngọc không thể khuyên can, chỉ có thể đỡ Nhan Thời Tình đứng dậy, vừa hầu hạ Nhan Thời Tình ăn mặc chỉnh tề, còn chưa kịp trang điểm, ngoài cửa đã có một nô tỳ vội vàng chạy vội vào, nói với hai người, nội thị bên cạnh Hoàng thượng đến, có ý chỉ muốn truyền đạt.

Tố Ngọc nghe vậy, tay run lên, buông lược tóc xuống. Nhan Thời Tình hít sâu một hơi, mạnh mẽ bình phục tâm tư phức tạp của mình, mang theo Tố Ngọc hành lễ quỳ gối trước điện chờ chỉ.

Cách đó không xa, nội thị Tạ Quân mang theo thánh chỉ mà đến, mấy người đứng lại, nội thị kia triển khai quyển trục, cao giọng tuyên đọc:

“ Nhan thị phủ Yến quốc công, là muội muội của tiên hoàng hậu, hiền lành ôn lương, ở lâu trong hoàng cung, nay đặc biệt sắc phong làm Thần phi, ban thưởng ở Hợp Hoan điện.”

Nhan Thời Tình sắc mặt bình tĩnh lắng nghe ý chỉ, sâu trong nội tâm, lại giống như có một thanh lưỡi dao sắc bén hung hăng cắt nát trái tim của nàng, đau đớn vô biên, tràn ngập trong cơ thể.

Nàng có nghĩ tới, khi mình được phong làm phi tần, sẽ có cảm giác như thế nào. Nhưng khi khoảnh khắc ấy đến, nàng mới ngơ ngẩn tỉnh ngộ, loại đau đớn muốn xé nát nàng này, so với bất kỳ tưởng tượng nào đều chân thật mà rõ ràng hơn nhiều.

Đọc xong ý chỉ, Nhan Thời Tình nhắm mắt lại, cúi đầu tạ ơn, trong đầu lại đều là bóng dáng của thiếu niên lang kia.

Phải, nàng là một nữ tử không biết xấu hổ, một lòng leo lên Long Ân như vậy, trong lòng cũng có một người có thể làm cho nàng có điều tưởng niệm, có điều ký thác.

Nhưng thiếu niên từng dẫn nàng cưỡi ngựa, từng hứa cùng nàng bạc đầu, từng cùng lang tình thiếp ý với nàng, từ giờ phút này trở đi, sẽ không còn liên quan đến nàng nữa.

Nhan Thời Tình âm thầm trào phúng chính mình, nàng không phải đã sớm biết, thiếu niên kia rốt cuộc không thể trở lại sao? Giờ phút này đau lòng, chẳng lẽ không phải là dư thừa?

Sau một lát thất thần, nàng lại một lần nữa đè xuống tất cả suy nghĩ, mỉm cười ngẩng đầu, từ trong tay nội thị tiếp nhận ánh vàng rực rỡ của trục thánh chỉ kia

Cái này, cũng là nàng tự tay, cho mình khoác lên hoàng kim gông xiềng, nhưng là, nếu có thể cho phép nàng báo thù, thì nặng nề, thống khổ gông xiềng như thế nào, nàng cũng vui vẻ chịu đựng.

Nội thị Tạ Quân hành lễ với Nhan Thời Tình, thấp giọng nói:

“ Thần phi nương nương, bệ hạ lệnh cho lão nô thông báo cho nương nương một tiếng, nói chờ Khang Nhạc công chúa khỏi bệnh, sẽ cho công chúa chuyển đến Hợp Hoan điện chung sống.”

Nhan Thời Tình nghe được câu này, rốt cục lộ ra một chút ý cười thật lòng, nàng gật gật đầu với nội thị.

Đợi đoàn người kia đi rồi, Nhan Thời Tình mới cúi đầu vuốt ve trục thánh chỉ kia, mang theo chờ mong, mang theo dư vị lẩm bẩm:

“ Bạch Ức Tiêu, ngươi nhìn xem, đi đến bước này, hai chúng ta, thật sự không thể hối hận được nữa. "

Nói xong, trên mặt Nhan Thời Tình tràn ra ý cười rực rỡ, nàng dán thánh chỉ lên mặt mình, nhẹ giọng nỉ non:

“ Thục phi nương nương a, ngươi ngàn vạn lần không thể, có kết cục tốt đẹp gì.”

4.

Ngày tuyết ngừng rơi, ý chỉ sắc lập Thần phi truyền khắp lục cung, Vị Ương cung trong cung uy nghiêm, từ trước đến nay không nghe lời đồn đãi nhảm nhí, chỉ có đến đêm khuya vô số mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.

Mỗi một dòng nước ngầm, đều hận không thể cuốn cả tòa Hợp Hoan điện vào vòng xoáy sâu không thấy đáy.

Nhan Thời Tình tựa vào song cửa sổ, nhìn Tố Ngọc cúi đầu giúp cô bôi thuốc cầm máu, vừa nhìn, đột nhiên phì cười một tiếng.

Tố Ngọc cả kinh, vội ngẩng đầu hỏi, có chỗ nào không đúng, nhưng Nhan Thời Tình chỉ che miệng, vừa cười vừa nói với Tố Ngọc:

“ Không có việc gì, không đau, bầm tím mà thôi, căn bản là không cần bôi thuốc, qua vài ngày nữa mình sẽ khỏi. Ta, ta chỉ là đang suy nghĩ tới Thục phi ngươi nói xem đêm qua, cái kia Bạch Ức Tiêu biết được sự tình, có thể hay không cả đêm đều hận đến ngủ không được a?"

Tố Ngọc nhìn Nhan Thời Tình cười to, không nhịn được rụt cổ tay lại, nhưng cuối cùng, nàng không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục chăm sóc Nhan Thời Tình.

Nhan Thời Tình cười thật lâu, cho đến khi tiếng cười kia biến thành tiếng ho mơ hồ không rõ ở sâu trong cổ họng, cuối cùng mới cảm thấy cười đủ rồi, nàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.

Bên ngoài sáng loáng, cả vườn đều là tuyết quang chói mắt cùng ánh mặt trời.

“Tố Ngọc, chúng ta đi xem Chỉ Ninh đi.”

"Nương nương, không phải buổi sáng vừa mới đi thăm công chúa sao?"

“Nhưng mà, ta đã rất muốn gặp Chỉ Ninh, bệnh của nàng đã có khởi sắc, ta thật sự, hy vọng ngày mai nàng có thể chuyển đến Hợp Hoan điện a.”

Tố Ngọc im lặng lắng nghe, chỉ cảm thấy những lời này của Nhan Thời Tình rất trẻ con, nhưng vẫn ngoan ngoãn đỡ nàng dậy, giúp nàng tắm rửa thay quần áo.

Trang điểm xong, Nhan Thời Tình ngồi yên trước bàn, cẩn thận đánh giá mình trong gương đồng, cười nhạt, nhẹ giọng hỏi:

“ Cùng tỷ tỷ, rất giống sao?”

Tố Ngọc nhíu mày, lặng lẽ buông lược tóc trong tay xuống, không đáp lại.

Vốn dĩ, những lời này của Nhan Thời Tình cũng không phải đang hỏi Tố Ngọc.

Từ khi nàng phong Thần phi, mỗi một ngày, đều đối kính tự hỏi như vậy.

Hình ảnh phản chiếu trong gương thu hồi ý cười bên môi, đuôi lông mày bất động, nhưng ánh mắt lại từng chút trầm xuống, giống như hồ nước đông lạnh vào mùa đông.

Trong hồi ức tỷ tỷ từ sau khi vào cung, ánh mắt của nàng, vẫn là mệt mỏi như vậy, mang theo ôn nhu, cùng rất nhiều rất nhiều lực bất tòng tâm.

Nhan Thời Tình quan sát thần thái của mình, luôn cảm thấy còn có chút xa lạ, nàng rõ ràng còn có thể càng giống Nhan Sơ Tễ.

Cứ như vậy suy nghĩ hồi lâu nàng mới phục hồi tinh thần lại, tự giễu lại tự khổ cười cười, xoay người nói:

“ Tố Ngọc, chúng ta đi thôi.”

“Vâng, nương nương.”

Cung nữ mang tới áo lông cáo trắng, cẩn thận bao lấy Nhan Thời Tình, cẩn thận giống như đang hầu hạ một bình sứ đồ cổ.

Nhan Thời Tình đỡ tay Tố Ngọc ra khỏi cửa phòng, ngồi lên kiệu.

Ngoài điện thật sự rất lạnh, nước chảy thành băng, cho dù ban ngày nhô lên cao, cũng làm cho người ta không cảm giác được một tia ấm áp.

Ánh mặt trời phản chiếu, chợt nhìn, phảng phất một thân Nhan Thời Tình, đều bao phủ băng tuyết.

Đoàn người đi tới gần Tiêu Phòng điện, xa xa liền thấy ngoài cửa lớn tụ tập rất nhiều người, Tố Ngọc tinh mắt, chỉ liếc một cái, liền có chút lo lắng.

Vội vã nhìn Nhan Thời Tình thấp giọng nói:

“ Nương nương, là Thục phi.”

Nhan Thời Tình rũ mắt, liếc Tố Ngọc một cái, có chút miễn cưỡng nâng cằm. Tố Ngọc hiểu ý, thở ra, cất cao giọng nói

“ Tiếp tục đi, không được chậm lại, hôm nay thời tiết lạnh, đừng làm ảnh hưởng nương nương chúng ta.”

Kiệu Hợp Hoan điện trùng trùng điệp điệp, đi thẳng đến trước cửa Giao Phương điện, mới có thể dừng lại.

Trước điện sớm vây đầy tầng tầng cung nữ và nội thị, tất cả đều vây quanh chính giữa, một vị cung phi mặc áo khoác màu hồng nhạt.

Nhan Thời Tình nắm lấy tay Tố Ngọc, có chút kiêu căng bước xuống, quấn chặt áo lông cáo trắng, chậm rãi đi tới trước mặt cung phi.

Đôi môi khẽ mở, dịu dàng nói:

“ Ức Tiêu tỷ tỷ, tỷ cản đường rồi.”

Lời nói của Nhan Thời Tình, dưới ánh mặt trời mùa đông của Vị Ương cung, hóa thành một mảnh sương mù thuần trắng, cung nữ bên cạnh Thục phi nhất thời đỏ mặt, không đợi Thục phi mở miệng, liền giận dữ mắng:

“ Thần phi to gan, ngươi dám mạo phạm Thục phi nương nương như thế, là không có ý định đem nương nương để vào mắt sao?!”

Nhan Thời Tình không để ý đến cung nữ kia, chỉ quay mặt đi, mang theo ý cười không rõ ý tứ, nhìn thẳng về phía Bạch Ức Tiêu.

Bạch Ức Tiêu cũng không có tức giận, ngược lại giơ tay ngăn cung nữ của mình lại, đôi mắt hạnh bình tĩnh như nước, nhìn không ra chút gợn sóng nào, nàng nhìn lại Nhan Thời Tình một cái, lặng lẽ thở dài một hơi, những sợ quang màu bạc bên tóc mai khẽ run, giống như một đạo lưu quang điểm xuyết ở giữa mái tóc đen của nàng.

"Nhan muội muội, ngươi thật đúng là phúc khí tốt, Yến quốc công phủ đã sụp đổ đến tận gốc rễ, chính ngươi còn trông coi cửa nhỏ, Nhan gia không chứa nổi ngươi, đem ngươi đưa vào cung làm nô tỳ. Bình thường nữ tử đến loại cảnh ngộ này, đã sớm nhận mệnh, không nghĩ tới, muội muội vẫn là tâm khí cao. Chỉ dựa vào một khuôn mặt, cùng một bộ tâm địa quyến rũ, lại cho mình một tiền đồ tốt như vậy, thật sự là làm cho người ta bội phục, tiên hoàng hậu dưới suối có linh nhất định vạn phần vui mừng.”

Thanh âm của Bạch Ức Tiêu linh hoạt kỳ ảo, lọt vào trong tai Tố Ngọc, nhưng tất cả đều là âm lãnh ác độc, làm cho người ta từ trên lưng sinh ra hàn ý.

Sắc mặt Nhan Thời Tình như thường, biểu tình không thấy một tia bối rối, thậm chí cong lên khóe môi, lộ ra nụ cười ngây thơ.

“ Ức Tiêu tỷ tỷ, ngươi đây là, đang hâm mộ muội muội sao?”

Bạch Ức Tiêu nghe xong, nhịn không được thân mật nở nụ cười vài tiếng, nàng bước về phía trước vài bước, đứng ở trước mặt Nhan Thời Tình, tay trái nhẹ nhàng xoa mặt gương mặt Thời Tình, bàn tay kia lạnh như băng, nhưng không thể ngưng đọng nụ cười trên mặt Nhan Thời Tình.

Nụ cười như vậy, quá linh động, khiến Bạch Ức Tiêu muốn bất chấp tất cả hủy diệt.

"Nhan muội muội, lâu ngày thấy lòng người, ngươi có thể dựa vào, bất quá chỉ là một bộ cùng tỷ tỷ của ngươi không khác biệt lắm ở bộ da, chút này tiểu tâm tư của ngươi, có thể mê hoặc bệ hạ cả đời sao.”

Nhan Thời Tình nghe Bạch Ức Tiêu nói, nụ cười trên mặt càng sâu, nàng nhìn về phía ánh mắt Bạch Ức Tiêu, dùng thanh âm nhẹ nhàng nói với nàng:

"Bạch tỷ tỷ, ngươi đối với bệ hạ một mảnh si tâm, lục cung đều biết, dùng tình vô số, nhưng hết lần này tới lần khác chính là không thể đả động bệ hạ. Là thiếu bộ da này.”

Nói xong, nàng nhẹ nhàng phất tay trái Bạch Ức Tiêu, cười xoay người, bước thẳng vào cửa Giao Phương điện.

Bạch Ức Tiêu sững sờ tại chỗ, đỏ bừng hốc mắt, cung nữ tiến lên muốn đỡ lấy nàng, lại bị Bạch Ức Tiêu hung hăng đẩy qua một bên.

"Nhan Thời Tình, ngươi đừng có kiêu ngạo, bổn cung sẽ cho ngươi biết, đắc ý vênh váo, là dạng gì hậu quả, cẩn thận ngươi cuối cùng chết được so với tỷ tỷ của ngươi còn thảm hơn!"

Thanh âm Bạch Ức Tiêu từ sau lưng vang lên, lộ ra mấy phần tàn nhẫn, nhưng Nhan Thời Tình lười dừng lại, thậm chí ngay cả xem thường cũng lười lật một cái. Tiếp tục đi về phía trước, một đường đi tới thiên điện của Khang Nhạc công chúa.

Mới vừa bước vào cửa phòng, Nhan Thời Tình dặn dò cung nhân trước tiên không nên lộ ra, cởi bỏ áo lông cáo, lại ở bên lò sưởi nướng hồi lâu, thẳng đến trên người mang theo hàn khí toàn bộ tản đi, nàng mới ý bảo cung nữ đi thông truyền.

Một lúc sau, Khang Nhạc công chúa liền lảo đảo từ trong phòng chạy ra, đâm đầu vào trong ngực Nhan Thời Tình, Nhan Thời Tình cười ôm lấy Chỉ Ninh, rồi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng,

Chỉ Ninh cười khanh khách, ôm chặt cổ Nhan Thời Tình, nũng nịu hỏi:

“ Mẫu hậu, mẫu hậu, khi nào Ninh Ninh mới có thể dọn đến ở cùng mẫu hậu?”

Nhan Thời Tình vuốt cái mũi nhỏ của Khang Nhạc công chúa, cười nói với nàng:

"Ninh Ninh à, đã nói nhiều lần rồi, không thể gọi mẫu hậu, Ninh Ninh phải đổi thành mẫu phi.”

Khang Nhạc công chúa còn chưa đầy hai tuổi, còn không hiểu khác biệt trong đó, nghe được Nhan Thời Tình chỉ ra chỗ sai, liền ngoan ngoãn sửa miệng, tiếp tục làm nũng.

"Mẫu phi, Ninh Ninh cảm thấy bệnh của mình đều tốt rồi, thái y hôm nay đến thăm, nói chỉ là còn có chút ho khan, mẫu phi mang Ninh Ninh trở về đi."

Ho khan không thành vấn đề.

Nhan Thời Tình nhìn tiểu công chúa phấn điêu ngọc mài trong lòng, không khỏi trìu mến hôn lên trán nàng một cái, nhẹ giọng đáp:

“Ninh Ninh ngoan, nghe thái y nói, chờ Ninh Ninh ho khan xong, mẫu phi sẽ ngày ngày ở bên con, không bao giờ bỏ lại một mình con nữa.”

Đây là lời thật lòng của Nhan Thời Tình, dù sao trên thế gian này, ngoại trừ bên cạnh Chỉ Ninh, không còn chỗ nào đáng để nàng lưu luyến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.