Chương trước
Chương sau
“Tôi nhất định sẽ nhận ra cậu.”

Trên núi giữa mùa hạ, trong miếu của mình, Sơn thần bé nghe người bạn nhỏ hứa như vậy. Dù lúc đó không theo kịp mạch não của bạn, nhưng Úc Đường vẫn gật đầu, chấp nhận lời hứa.

Cho đến hôm nay, dù giữa họ có khoảng cách rất xa, thậm chí khi gặp lại nhau cũng không nhận ra nhau, Lâm Tu Trúc vẫn thực hiện được lời hứa của mình.

Úc Đường phiên bản Sơn thần bé chớp mắt trong vòng tay Lâm Tu Trúc phiên bản trẻ con, không biết đang nghĩ gì, y đột nhiên đẩy đứa trẻ đang ôm mình ra, lùi lại hai bước, nhìn thẳng vào Lâm Tu Trúc.

“Tôi chưa bao giờ hứa với anh là sẽ không đi.” Úc Đường nói: “Và anh đã rời đi trước.”

Lâm Tu Trúc nhớ ra Úc Đường còn đang giận mình vì “tự ý chết”, khiến y trở thành góa phu. Nhưng anh cũng biết điều Úc Đường thực sự quan tâm không phải chuyện này, mà là anh không hoàn toàn chấp nhận mọi dáng vẻ của người yêu như lời anh nói.

Lâm Tu Trúc đang định giải thích thì thấy cơ thể Úc Đường đột nhiên cao lên rất nhiều, trở về hình dạng một thanh niên khi còn sống trong thế giới loài người. Nhưng thay đổi vẫn đang diễn ra, trong nháy mắt, hồng nhan thành bộ xương khô. Một nửa cơ thể của thanh niên xinh đẹp biến thành xương trắng, từng chiếc xương sườn mở ra và đóng lại theo nhịp thở, vô số tơ đen quấn quanh xương, nhảy múa như đang sống. Đây là dáng vẻ của Úc Đường khi mở lòng với Lâm Tu Trúc trong đêm tân hôn, chỉ khác là lần này nửa khuôn mặt của y cũng hóa thành xương trắng. Những sợi tơ đen xoắn lại thành dây leo đen tuyền, mọc ra tứ phía, càng lúc càng cao, như muốn chạm tới trời đất.

Bọn trẻ đã bỏ chạy ngay khi nhìn thấy Úc Đường thoát khỏi dánh vẻ của Sơn thần bé, bóng dáng của cư dân trong thị trấn cũng dần dần tan biến, cả không gian của truyền thuyết đô thị bắt đầu rung chuyển đầy bất an, như thể có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Khi những vết nứt xuất hiện trong chính bản thân truyền thuyết đô thị, lối ra thế giới bên ngoài đã được mở ra, Lâm Tu Trúc đã trở lại như hai mươi năm sau. Đối mặt với cảm giác áp bức to lớn như vậy, ngay cả thở cũng trở nên khó khăn. Dù cơ thể đã bị đốt thành tro bụi, mất đi cơ chế phòng vệ của não và bản năng đã khắc sâu trong gen, nhưng anh vẫn cảm thấy sợ hãi và run rẩy, muốn trốn thoát ngay lập tức. Nhưng Lâm Tu Trúc biết nếu rời đi vào lúc này, anh thực sự sẽ không bao giờ gặp lại Úc Đường nữa.

Những dây leo đen ngòm nhe nanh múa vuốt, như thể chúng có thể hủy diệt thế giới bất cứ lúc nào. Lâm Tu Trúc đối mặt với áp lực, từng bước tiến về phía trước, như đi ngược gió trong cơn bão, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn.

Úc Đường bình tĩnh nhìn người đàn ông từng bước một đến gần mình, áp lực mà y giải phóng không hề giảm bớt chỉ vì vẻ ngoài càng ngày càng thê thảm của anh. Để kiểm soát được khí thế tỏa ra trong phạm vi không thực sự xé nát người khác nhưng cũng có thể khiến người ta sợ hãi quả thực là khó khăn. Người đàn ông này rõ ràng không thể nhìn thẳng vào diện mạo thật của y, rõ ràng đang kìm nén bản năng do sợ hãi mang lại, nhưng vẫn không ngừng tiếp cận y.

Úc Đường lại cảm nhận được những cảm xúc mà trước đây chưa từng trải qua.

Trong hàng ngàn năm qua, y sống trên cây trên đỉnh núi, nhìn thời gian trôi qua, muông thú đến rồi đi, luôn điềm tĩnh hiền hoà, hòa làm một với đất trời. Dường như không thể cảm thấy niềm vui lớn lao, cũng không thể cảm thấy nỗi buồn đặc biệt nào, càng chưa bao giờ cảm thấy tức giận hay lo lắng. Trên đời có vô số từ ngữ có thể miêu tả cảm xúc của con người, nhưng y chưa bao giờ sở hữu bất kỳ cảm xúc nào trong số đó một cách sâu sắc.

Giờ đây, nhìn thấy người đàn ông đang liên tục tiến lại gần mình, dù không thể đứng dậy nổi, phải nằm dưới đất cũng vẫn bò về phía mình, Úc Đường chợt cảm thấy lo lắng. Tại sao anh ấy vẫn chưa chịu đi? Lẽ ra nên để bọn trẻ mang theo người này khi chúng bỏ chạy.

Nhưng Úc Đường lại cảm thấy rất mâu thuẫn. Y muốn người này nhanh chóng rời đi, nhưng lại không muốn anh rời đi như thế này. Úc Đường đã từng thấy những điều ước hoàn toàn trái ngược nhau, giống với điều ước của Úc Ninh hồi đó, khát vọng về nhà và khát vọng trốn thoát đều mạnh mẽ đến tột độ. Năm đó, y có thể về nhà thay đứa con út của nhà họ Vu, thực hiện được hai điều ước trái ngược nhau cùng một lúc. Còn bây giờ, y phải làm sao để hiện thực hóa được hai mong muốn trái ngược nhau của mình?

Khi Úc Đường đang phân tâm thì Lâm Tu Trúc đã đến chỗ y, phải đến khi một trong những dây leo của mình bị người kia nắm chặt trong tay, Úc Đường mới nhận ra.

Lâm Tu Trúc thẳng lưng lên, đầu tiên dùng tư thế quỳ một gối, sau đó chống chân xuống đất rồi dùng hết sức đứng dậy.

Úc Đường không lùi lại nữa, y làm cho những dây leo xoắn lại tản ra thành vô số sợi tơ, cảm giác áp lực khủng khiếp biến mất theo từng sợi tơ đen như sợi tóc rơi xuống đất nhẹ nhàng.

Lâm Tu Trúc thừa cơ xông lên, lần nữa tiến về phía Úc Đường, ôm thật chặt thân hình đáng sợ lúc này của đối phương.

Thình thịch… thình thịch… thình thịch…

Lâm Tu Trúc cảm thấy trái tim lẽ ra đã hóa thành tro bụi từ lâu của mình lại đập dồn dập.



Thình thịch… thình thịch… thình thịch…

Úc Đường cảm thấy hạt nhân của mình theo kịp nhịp tim của đối phương, đang giãn nở và co bóp đều đặn.

Hai “trái tim” đập chung một nhịp, lồng ngực áp sát vào nhau, trái tim cũng gần nhau, tạo nên cộng hưởng.

“Anh nói anh sẽ tìm được em, anh cũng nói, mặc kệ em như thế nào, anh cũng sẵn sàng tiếp nhận.” Lâm Tu Trúc ấn đầu Úc Đường vào lòng: “Việc này anh đã nói thì cũng sẽ làm được.”

Cảm thấy người trong ngực cứng ngắc, mà cũng có lẽ là do xương sườn lộ ra khá cứng, Lâm Tu Trúc vỗ vỗ lưng y liên tục, xoa dịu cảm xúc của Úc Đường. Ôm hồi lâu, anh vẫn không nghe thấy phản ứng của Úc Đường. Anh buông tay ra, muốn xem người trong tay mình xảy ra chuyện gì, vừa cúi đầu xuống đã thấy nửa bên mặt còn sót lại da thịt của Úc Đường đang lấm lem nước mắt.

Người này cao hơn khung xương của mình rất nhiều, Úc Đường ngước mắt nhìn Lâm Tu Trúc, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không có cảm xúc, nhưng những giọt nước mắt tủi thân lại thi nhau rơi xuống.

Hơi thở của Lâm Tu Trúc như bị bóp nghẹt, trái tim đã không còn tồn tại vẫn đang nhói đau. Khoảnh khắc tiếp theo, anh lại ôm y vào lòng, mặc dù đang ôm một thân hình kỳ lạ nửa xinh đẹp nửa xương trắng, nhưng anh vẫn siết chặt vòng tay hơn.

Lần này Úc Đường cho phép người kia ôm mình, nhưng lại vùi đầu vào trong ngực Lâm Tu Trúc, đe dọa bằng giọng nói nghèn nghẹt: “Nếu anh không đi, tôi sẽ ăn thịt anh!”

“Được thôi.” Lâm Tu Trúc đáp: “Rất vinh hạnh.”

Úc Đường: “…”

Úc Đường nhấn mạnh: “Là kiểu ăn lột da róc xương, moi tim moi phổi, ăn từng miếng thịt trong khi anh còn sống đấy!”

Lâm Tu Trúc hít một hơi thật sâu, xoa đầu Úc Đường, dịu dàng nói: “Thế thì có gì xấu đâu, khi anh trở thành một phần của em, chúng ta luôn có thể ở bên nhau.”

Đột nhiên, Lâm Tu Trúc cảm thấy nơi nào tay mình chạm vào đều có gai, châm chích khá đau. Cái này là xù lông à?

Lâm Tu Trúc còn chưa kịp nhìn thấy Úc Đường lúc này đã trở thành như thế nào thì lại bị dây leo đen kịt cuốn lên.

“Úc Đường!” Lâm Tu Trúc biết mình sắp bị ném ra ngoài, bèn nhanh chóng bộc lộ điều chưa kịp nói trong lòng: “Anh biết em vẫn chưa thể yên tâm.”

“Không sao đâu, đây không phải lỗi của em, em có thể từ từ nhìn thấy tấm lòng của anh, từ từ suy nghĩ về mối quan hệ của chúng ta, chúng ta có thể từ từ hiểu nhau.”

“Em yêu, góa chồng cũng chẳng sao, em có muốn cùng anh bắt đầu mối tình thứ hai không?”

Anh còn chưa kịp hét xong thì Úc Đường đã vung dây leo lên, Lâm Tu Trúc bị ném ra khỏi không gian của truyền thuyết đô thị.

*

Lâm Tu Trúc mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên giường trong nhà trọ, thời gian cũng đã đến trưa ngày hôm sau. Rèm được kéo mở, có thể nhìn thấy ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, và cái cây phủ kín hoa hòe trong khoảng sân nhỏ.

Anh nhớ lại đêm qua mình đã vào cây hòe như thế nào, không biết bây giờ tình hình chị Hai Trần ra sao, bèn sửa soạn đơn giản rồi đi tìm bà chủ và những người khác. Khác với những gì anh dự đoán, nhà trọ rất yên tĩnh, nhưng không nhìn thấy bà chủ đâu, nhân viên trong nhà trọ mắt cũng đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc.



Thì ra bà chủ giật mình tỉnh dậy từ sáng sớm, kiểm tra tình trạng của chị gái, thấy không ổn nên liền gọi xe cấp cứu, chỉ tiếc lúc đó chị Hai Trần đã đi rồi. Thực ra những người xung quanh chị Hai Trần đều đã chuẩn bị tâm lý cho tình trạng sức khỏe của bà, bác sĩ nói chỉ trong một hoặc hai tháng nữa thôi, bản thân chị Hai Trần cũng đã liên hệ với người tổ chức tang lễ ở thị trấn. Bà ra đi thế này, bà chủ và những người khác có buồn đến đâu cũng không bị luống cuống, từ sáng sớm đến giờ, những vấn đề rắc rối nhất gần như đã được giải quyết, chỉ còn lại một số công việc vặt tiếp theo. Vì sắp tổ chức tang lễ nên nhà trọ đã bàn bạc với khách đang ở trọ, nếu ngại và muốn ra về có thể trả lại toàn bộ tiền thuê phòng, còn nếu vẫn muốn ở lại thì nhà trọ cũng không ngăn cản, không tính phí trong những ngày này.

Lâm Tu Trúc dự định tiếp tục ở lại đây, còn giúp chuẩn bị đồ dùng cho tang lễ.

Người thân duy nhất còn lại ở bà chủ là người chị gái này, tang lễ của chị Hai Trần diễn ra tương đối đơn giản, nhưng hai chị em được lòng mọi người, thế nên cũng khá đông người trong thị trấn đến tiễn biệt.

Lâm Tu Trúc đã chứng kiến ​​đám tang của chính mình, anh cảm nhận được tang lễ của chị Hai Trần được tổ chức vội vàng, như đang gấp rút cho kịp tiến độ gì đó.

Bà chủ giải thích với anh: “Mau lo tang lễ cho xong, để còn kịp đón Tiệc hoa.”

Trấn Vân Hòe tổ chức lễ tế lớn vào mỗi mùa hè, vừa cúng Sơn thần vừa cúng tổ tiên, tiễn đưa linh hồn người thân, đây là Tiệc hoa mà bà chủ nói tới. Từ khi trấn Vân Hòe trở thành địa điểm du lịch, hàng năm rất nhiều du khách đặc biệt dành thời gian tới tham dự Tiệc hoa, còn Lâm Tu Trúc không thích quá đông người nên mỗi lần đến viếng mộ tổ tiên đều tránh ngày tổ chức Tiệc hoa.

Tiệc hoa năm nay cũng không khác gì mọi năm, khi màn đêm buông xuống, bà Hòe chủ trì buổi tế lễ trong thị trấn dẫn đầu một nhóm trẻ em múa điệu múa của Tiệc hoa, con đường dài chật kín người, đông đúc nhộn nhịp.

Khi điệu múa Tiệc hoa kết thúc, mọi người sẽ ra sông để thả đèn, Lâm Tu Trúc sợ đông người nên đã ra bờ sông trước khi điệu múa kết thúc. Truyền thuyết kể rằng những chiếc đèn trên sông sẽ trôi theo dòng nước sang bờ bên kia sông U Minh, truyền đạt những lời người ta viết trên đèn cho người thân và bạn bè đã khuất của họ.

Lâm Tu Trúc cầm chiếc đèn hình hoa sen đi về phía bờ sông, từ xa anh đã nhìn thấy vài đứa trẻ quen thuộc đang đứng bên bờ. Con người dường như cảm thấy mình không thể qua đó được, rất ăn ý để dành chỗ trống cho bọn trẻ. Khi đến gần hơn, Lâm Tu Trúc phát hiện trong đó không chỉ có trẻ em mà còn có vài người lớn, chị Hai Trần cũng đang ở đó, Bé Mầm nắm tay bà.

Lâm Tu Trúc nhớ ra hình như bà chủ cũng đi về hướng này, định quay lại tìm người, nhưng rồi nhớ ra bà chủ không còn nhìn thấy chị gái mình nữa. Anh cũng muốn chào chị Hai Trần nhưng thấy bà chỉ nheo mắt cười, không nói gì, cũng không có phản ứng gì khác, hơi ngơ ngác thất thần. Mặc dù trước kia chị Hai Trần có lúc nói lung tung rất nhiều, nhưng chưa bao giờ như thế này, như người mất hồn, mơ màng không biết gì.

“Không phải ai cũng có thể giữ nguyên trạng thái như cũ sau khi chết.” Bé Mầm nhận ra thắc mắc của Lâm Tu Trúc, bèn giải thích vài câu: “Có nhiều người như thế này lắm, không giữ được tỉnh táo.”

Những thứ hữu hình cuối cùng sẽ bị diệt vong, nhưng những thứ vô hình cũng chẳng thể tồn tại mãi mãi. Bất kể thể xác hay linh hồn, mọi thứ sẽ trở về với trời đất, quay trở lại nơi xuất phát, rồi lại bắt đầu lần nữa, cứ tuần hoàn không ngừng.

“Em cũng phải đi rồi.” Bé Mầm toét miệng cười: “Lần này có thể đi chung với mẹ.”

Hôm nay là Tiệc hoa của trấn Vân Hòe, là ngày bày tỏ niềm thương tiếc, cũng là ngày chia tay những người thân yêu của mình, những ai đang chuẩn bị rời xa thôn Hoa Hòe cũng sẽ bắt đầu cuộc hành trình về với trời đất trong ngày hôm nay.

“A.” Bé Mầm nhìn về phía sau lưng Lâm Tu Trúc, lập tức cười toe toét: “Tuế Vô Quân tới tiễn bọn em!”

Lâm Tu Trúc nghe thấy tiếng động liền quay người lại.

Con đường dài trong đêm được ánh đèn chiếu sáng rực, dù là đôi ba người đang nói chuyện, hay Quái sống bên ngoài thế giới loài người đều dường như cảm nhận được gì đó, đồng loạt tránh đường. Mấy đứa trẻ xếp thành hai đội, đi hai bên con đường dài, một tay cầm đèn lồng, một tay cầm chuông.

Thanh niên đi chậm rãi ở cuối đội ngũ có mái tóc dài xõa tung, mặc áo choàng màu đỏ, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, như thể một vị thần luôn bất biến từ thời xa xưa đang nhìn xuống thế giới loài người.

Pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, đèn lồng đỏ trên đường phố, tiếng trống xa xa, mọi thứ dường như đang chào đón sự xuất hiện của y.

Y đi qua con phố dài tấp nập, không hiểu vì sao, dù mọi người không thể nhìn thấy bóng dáng y, họ vẫn vô thức im lặng khi y đi ngang qua.

Y đi đến đâu, người trần đều phải tránh đường, mọi vật tà ác không thể đến gần, vạn vật trong trời đất đều trở nên trong lành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.