Úc Ninh nhớ lại thời gian cách ly cùng Tần Bất Phàm và những người khác tại trấn Vân Hòe. Úc Đường luôn thích hành động cùng họ, cùng nhau ăn uống, cùng nhau trị liệu tâm lý, còn phải chúc họ ngủ ngon trước khi trở về phòng riêng vào ban đêm. Úc Ninh không có ký ức trước đây, cũng không quen biết những người đồng hành cùng mình đi núi Xích Nhai, cậu ỷ lại Úc Đường mà mình gặp đầu tiên ngay sau khi tỉnh lại hơn, cũng không cảm thấy Úc Đường ở với họ có gì không ổn.
Những người khác lúc đó đầu óc đều chưa hoàn toàn tỉnh táo, cũng không cảm thấy có gì bất ổn. Họ chấp nhận Úc Ninh đột nhiên sống lại một cách tự nhiên, đồng thời cũng chấp nhận đứa trẻ xinh đẹp đột nhiên xuất hiện này chính là tồn tại không thể miêu tả đã thức tỉnh đêm đó, bảy người họ dường như đã quen nhau từ lâu.
Người của Cục Điều tra sẽ không quản lý Úc Đường, khi gặp sẽ chào hỏi rất lịch sự, không thân mật cũng không xa lạ, như đang tiếp đãi hàng xóm đến thăm nhà.
Đến khi nhóm trẻ vị thành niên bắt đầu nhận ra: “đợi đã, trong số chúng ta còn có người khác thì phải”, thì họ gần như đã kết thúc thời kỳ quan sát và về nhà. Những người bạn dần dần tỉnh lại khỏi trạng thái tưởng chừng như bị mất đi một phần não bộ, sau đó cùng cảm thấy sợ hãi, bất an và buồn bã. Nhưng cảm xúc này đến rất chậm, rất chậm, không gây ra cú sốc nặng nề hơn cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tui-la-quai-vat-cung-sieu-dang-yeu-biet-chua/3698931/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.