" Hứ, ai biết ngươi nói là thật hay giả." Tiểu Khai đã tin tám phần nhưng bề ngoài vẫn làm ra vẻ không phục: " Ngươi đúng là một kẻ khoe khoang, ngày hôm qua ta đã thấy ngươi biểu diễn qua rồi a."
" Mặc kệ ngươi tin hay không, ta phải nói cho hết lời." Tiểu Quan nói chuyên môn của mình với vẻ thật nghiêm túc: " Ngươi cùng nàng mặc dù nhất định sẽ hữu duyên nhưng bởi vì bát tự quá hợp nhau, có thể sẽ bị ông trời đố kỵ, cho nên sẽ rất có thể xảy ra ít chuyện ngoài ý muốn…"
" Ta kháo ! Ngươi đã quá đáng rồi !" Tiểu Khai nhất thời nổi giận: " Cho dù ta không tin ngươi, ngươi cũng không nên nguyền rủa ta chứ !"
" Ta không rủa ngươi a !" Tiểu Quan ủy khuất nói: " Ta nói thật đó, bởi vì vận mệnh của các ngươi tốt đến nỗi làm cho trời đố kỵ, cho nên mặc dù cuối cùng các ngươi sẽ thành một, nhưng quá trình cũng sẽ chia chia hợp hợp, gần ít xa nhiều, phiêu lãng khắp nơi, tương tư hai phương, trong lúc đó sẽ có thêm vô số chuyện xấu xảy ra, nặng yếu nhất chính là bản thân ngươi, ngươi điển hình là có đào hoa chiếu mạng, sao hồng loan bám vào, từ nay về sau còn không biết sẽ gây ra biết bao nhiêu chuyện tình cảm ngang trái, ta phỏng chừng vị tỷ tỷ kia sẽ còn phải ăn phải không ít dấm chua mà thôi."
" Ta, sao hồng loan chiếu?" Tiểu Khai quả thực oan uổng đến muốn khóc: " Ta, hai mươi mốt năm qua, chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tu-thien-thu/189829/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.