Chương trước
Chương sau
Tiểu Tiểu thở dài, hiển nhiên có chút không nỡ, nhưng lại là lời nói của Tiểu Khai, nàng dù sao cũng nguyện ý, một chỉ từ tay nàng bắn ra, Sáng Thế Thần lực hóa thành thất sắc mờ ảo rơi vào phàm trần, trong phút chốc đem Điền Mặc Nhi bao lại, một cỗ máu màu đen từ bụng Điền Mặc Nhi thẩm thấu đi ra, bị ánh sáng mờ tinh lọc sạch sẽ, trong nháy mắt, Điền Mặc Nhi liền đứng thẳng lên, cái bụng liền sụp xuống, khôi phục bộ dáng lúc chưa mang thai. Giờ phút này nhìn lại, cùng Hoàng Bội giống nhau như đúc, nếu nhất định phải tìm ra điểm khác nhau thì chính là thần tình. Điền Mặc Nhi lúc này thần tình mờ mịt, lại lo sợ, nghi hoặc, còn Hoàng Bội vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng, khác nhau rất lớn.
Điền Mặc Nhi ở nhân gian là một sơn dã thôn phụ, thời gian gần đây vô cớ mang thai, vẫn cảm thấy khó chấp nhận, hiện giờ cái thai đã biến mất, còn tưởng rằng là thần tiên phù hộ, Phật tổ hiển linh, nàng hết tò mò bắt đầu vui sướng. Nàng tự nhiên không thể tưởng tượng được, trong chớp mắt, khả năng phi thăng thần giới của mình đã hoàn toàn tan biến.
Nếu Diệt Chi Ma Thần đã chết, Tiểu Khai cáo từ Tiểu Tiểu, rồi rời khỏi Diệt Thế Chi Môn, chứng kiến vị sét ti Phó Thủ kia vẻ mặt cổ quái nhìn mình, Tiểu Khai chú ý tới tóc người này như bị sét đánh vào ,trên mặt tràn đầy hắc tro, ngay cả y bào trên người cũng bị phá tan mấy chục lỗ hổng.
Không hề nghi ngờ, người này vừa sờ vào Vô Tự Thiên Thư, phải chịu Thiên Kiếp.
Tiểu Khai trong lòng cười thầm, cũng không giải thích nhiều, thanh sắc quang mang trên người tràn ra, đánh vào là chắn của Thiên Nhân chi giới.
Thanh quang dễ dàng đập vào lá chắn màu tím, Tiểu Khai cả người lao vào, tiến vào trong Thiên Nhân Chi Giới.
Tiểu Khai triển khai thần niệm, mới phát hiện ra thiên nhân chi giới kỳ thật lớn đến khó thể hình dung, đại sảnh hình tròn, cùng với cái lồng màu tím bên ngoài giống nhau. Mà ở địa phương không xa, vừa vặn có cái cửa vào nho nhỏ, giờ phút này đứng ở lối vào không nhúc nhích là một lão giả, không ngờ là Triệu Vô Danh.!
Khí thế màu tím cổ quái, đối với các tiên nhân là đòn trí mạng, theo lá chắn màu tím của Thiên Nhân Chi Giới đến cửa vào chỗ Triệu Vô Danh, trong dũng đạo ngay cả một chút màu tím khí thế cũng không có, bên trong đồng dạng cũng không có chút màu tím, nhìn qua, giống như có người dùng đại thần thông trong thế giới làm ra một màng ngăn cách màu tím vào thông đạo, sau đó ở trong thông đạo mở lớn ra siêu cấp.
Chú ý của Triệu Vô Danh cũng đặt ở trong thông đạo, không chú ý không gian màu tím bên ngoài, Tiểu Khai đến gần, chợt nghe Triệu Vô Danh nói: " Đồ nhi a, ngươi cùng Thiên Tuyển Môn chủ có mối hận, hay là bỏ đi a, vi sư tại hạ giới không biết, lần này lên tiên giới mới biết được năm đó đúng là ếch ngồi đáy giếng a. " Triệu Vô Danh thở dài, khẽ lắn đầu nói: " Thiên Tuyển Môn chủ tuy rằng đang ở Tu Chân Giới, lực ảnh hưởng lại sớm lên tới Tiên Giới, cũng không phải người ngươi có thể đối phó a "
Lời nói này cực kỳ đột ngột, Tiểu Khai vận nhãn lực, chỉ thấy Triệu Vô Danh dựng trước mặt một cái lá chắn bán trong suốt, hiển nhiên là kết giới gì đó, kết giới theo mặt đất kéo dài đến sâu trong cửa vào, thật giống một khối thủy tinh chắn bàn ,đem Triệu Vô Danh ở bên ngoài.
Tiểu Khai ánh mắt xuyên thấu qua cái chắn đó, nhất thời lặng lẽ " Nga " lên một tiếng: " Thì ra là thế "
Nguyên lai cái chắn hiện lên cảnh sắc, đúng là nơi được xưng thiên ngoại chi thiên Thục Sơn Tiểu Quang Minh cảnh. Mà giờ khắc này, ngồi xếp bằng ngay ngắn ở Tiểu Quang Minh cảnh cạnh một tảng đá lớn đúng là Trường Sinh !
Trường Sinh mắt có chút hư vô, hơi hơi ngửa đầu nhìn về bầu trời, hiển nhiên, hắn không nhìn thấy Triệu Vô Danh, mà Triệu Vô Danh lại có thể nhìn thấy hắn, cái chắn này đúng là công hiệu đặc thù.
Trường Sinh cắn răng nói: " Nghiểm Tiểu Khai phế đi toàn thân công lực của ta, còn biết ta cả đời này không thể tu đạo, sư phó, mối hận này …. Đồ nhi nuốt không trôi a.!
Vốn ta còn trông cậy vào sấm sét của Tiến Giới giúp ta xả giận, lại là …. Lại là hôm nay nghe sư phó nói, ngay cả hàng lôi tiên nhân cũng bị hắn giết chết hết, đồ nhi. ……
Đồ nhi thật sự buồn bực trong lòng a!"
Triệu Vô Danh cười khổ: " Sét ti là cái gì chứ, bọn họ cũng chỉ là một loại lính a, chân chính muốn đối phó với Thiên Tuyển Môn chủ chính là Thiên Tiên Đường, mà thầy trò ta và ngươi cũng chỉ là một quân cờ dưới tay Thiên Tiên Đường thôi. "
Trường Sinh có chút mất mát, qua hồi lâu nói: " Sư phó, chẳng lẽ không đúng ngươi vì ta báo thù mới hàng lôi Linh Sơn sao ?"
Mi tâm Tiểu Khai xẹt qua một tia sát khí, trong lòng lặng lẽ quyết định chủ ý, nếu Triệu Vô Danh đã như thế, chính mình sẽ tiến lên giết chết Triệu Vô Danh. Giờ phút này màu xanh nguyên lực của hắn đã thành, thân là bán thần, cho dù không cần Định Thiên Côn, thực lực cũng bỏ xa cái gì siêu việt tam giới, tự nhiên không kiêng kị gì.
Triệu Vô Danh lắc đầu, thở dài một hơi: " Lúc ấy có chuyện này, ta sớm đã điều tra xong, tuy rằng Thiên Tuyển Môn chủ có phế đi tu vi của ngươi, có thể chính ngươi không hề tốt, chuyện này tới rồi trôi qua, ta đương nhiên sẽ không xen vào việc của người khác để tiến giận giúp ngươi,"
Trường sinh trên mặt càng thể hiện rõ vẻ mất mát, thấp giọng nói: " Kia …. Thiên Tiên Đường vì cái gì sẽ đối phó với Nghiêm Tiểu Khai ?"
Trên mặt Triệu Vô Danh có chút cổ quái, giống như mang theo điểm mỉa mai, tựa hồ không nghĩ sẽ trả lời, qua hồi lâu nói: " Bởi vì, hiện tại chấp chưởng Thiên Tiên Đường là …. Là Tuyết Phong."
Trường sinh lắp bắp kinh hãi: " Nga Mi chưởng môn Tuyết PHong sao ? "
Triệu Vô Danh gật đầu: " chính hắn "
Nói đến đây, thầy trò hai người đều im lặng, Tiểu Khai muốn nghe lén, nhưng cũng thật rất ngoài ý muốn, náo loạn nửa ngày, chuyện này người khởi xướng không phải Triêu Vô Danh, mà là Tuyết Phong.
Tuyết Phong dựa vào cái gì đối phó với Linh Sơn ? Năm đó hắn thiếu chút nữa chết trong tay Trường Sinh, nếu không phải chính mình cứu giúp hắn, chỉ sợ đương trường liền thần hồn câu diệt, lại nói tiếp, Linh Sơn đối với hắn chỉ có ân không có cừu, vì cái gì hắn sau khi lên trời, thứ nhất lại đối phó Linh Sơn?
Trường sinh hiển nhiên cũng nghĩ đến ân oán của mình và Tuyết Phong nói: " Sư phó, ta lúc ấy vì lời thề của Hoàng Tiên Tử, cơ hồ suýt giết chết Tuyết Phong, hiện giờ Tuyết Phong cư nhiên chấp chưởng Thiên Tiên Đường, ta ….. ta "
Triệu Vô Danh cười khổ nói: " Hắn tự nhiên sẽ không quên. Hắn lần trước đã nói với ta, vô luận thế nào cũng cho ngươi phi thăng Tiên Giới, sau đó, hắn đích thân đối phó ngươi…. "
Trường sinh sợ hãi, có chút nghi hoặc: " Chẳng lẽ ta không phi thăng thì hắn sẽ không đối phó ta sao ? "
Triệu Vô Danh gật đầu nói: " Tu chân giới cấm Tiên Nhân can thiệp, đối với chuyện Nhân Gian giới lại tuyệt đối không cho phép nhúng tay, ngươi tuy rằng đang ở Thục Sơn, tu vị lại bị phế, xem như người thế tục, Tuyết Phong dù có bá đạo đến mấy, cũng không dám đụng đến một sợi long của ngươi."
Trường Sinh lúc này mới yên lòng, cười nói: " Thân thể ta hiện tại, tu đạo cũng còn không tu được, huống chi phi thăng tiên giới, nói như vậy, ta cũng không phải sợ hắn. "
Triệu Vô Danh mỉm cười, không nhắc lại, trên mặt có nét ưu tư .
Tiểu KHai nghe đến đó, hận ý đối với Triệu Vô Danh đã sớm tiêu tán, vốn định lặng lẽ lui ra ngoài, đến Thiên Tiên đường tìm Tuyết Phong để hỏi cho rõ ràng, lại chợt nghe một âm thanh bên ngoài vọng vào: " Vô Danh Tử đâu rồi ?"
Triệu Vô Danh hiển nhiên biết có người đến, lập tức đáp: " Tam Phẩm Tiên Nhân Triệu Vô Danh cung nghênh Cướp tiên sinh đã lâu."
Tiểu Khai dùng thần niệm tìm hiểu, chỉ thấy đứng ở trong lá chắn Thiên Nhân chi giới, quả nhiên là một vị tiên nhân, người này cùng đại đa số tiên nhân không giống nhau, áo bào trên người cũng không hoa hoa hòe hòe, lại là nhất kiện quần áo vải bố, cũ nát ảm đạm giống như đã mặc vài chục năm, nhìn xuống dưới một tý, hai chân ngăm đen, đầy bùn đất, đi một đôi giầy rơm rách rưới, cả người nhìn lại, giống như một vị khổ hạnh lão tăng lăn lội đường xa ăn đủ đau khổ vậy.
Cướp tiên sinh đối với lá chắn màu tím kia thì thào niệm một trận khẩu quyết, lá chắn màu tím kia liền mở ra một khe hở cho một người trui qua, Cướp tiên sinh không hề chậm trễ, chạy nhanh vào, phía sau, lá chắn màu tím nhanh chóng khép lại, Cướp tiên sinh cũng không hề dừng lại, lập tức hướng vào trong, miệng nói: " Bản tiên bế quan ba ngàn năm, vừa mới tu thành một môn thần thông, hôm nay Tiên Đế phái ta xuất chiến, cần phải đắc thắng."
Âm điệu hắn trầm thấp ổn định, nghe tràn ngập tin tưởng, Triệu Vô Danh khom mình hành lễ, cười nói: " Tiên sinh thân là Đại La Kim Tiên, nếu đích thân ra tay tất nhiên chiến thắng."
Cướp tiên sinh cũng không thích nghe nịnh hót, lắc đầu nói: " Lời này của ngươi nói không đúng, tiêu giới vào " Tiên Ma Đấu Trường " nếu không phải Đại la kim tiên, đánh nhiều trường như vậy, thua so với thắng nhiền hơn, có một lần Hỗn Nguyên Thiên Quân bị người ta đem Trấn Nguyên Thạch đoạt đi, lại nói tiếp, chúng ta Tiên Giới, cũng không như bọn Ma Giới."
Triệu Vô Danh ngượng ngùng cười, không dám hé miệng, khom người lui ra sau nói: " Tiên sinh đi vào thôi "
Cướp tiên sinh nhìn hắn một cái, ha ha cười: " Mặc kệ người khác thắng hay thua, lần này ta nhất định phải thắng. " Nói xong, đi qua mặt Triệu Vô Danh, ngang nhiên đi vào động khẩu.
Tiểu Khai nghe được " Tiên Ma đấu trường " bốn chữ, lòng hiếu kỳ dựng lên, trộm mở ra Vô Tự Thiên Thư trang thứ bốn, thầm nghĩ: " lần này không thể có chuyện quyền hạn không đủ a "
Ngày đó Trí Tuệ Chi Thần từng nói: " Bí mật ngũ giới đều ở trong này " Vô Tự Thiên Thư trang thứ bốn lúc đó bởi vì cảnh giới Tiểu Khai không đủ, hiện giờ hắn là bán thần, có thể nói ngoại trừ sáng thế bí mật, bí mật gì cũng có thể tra ra được, trước mắt, tự nhiên không nói chơi, Tiểu Khai tâm niệm vừa động, trang sách đã viết dày đặc chữ.
Nguyên Tiên Ma đấu trường này rất có lai lịch a.
Sáng thế thần tạo ra tam giới, ý là muốn tam giới liên hệ, trao đổi với nhau, nhưng ai biết được Ma giới cùng với Tiên giới lại cố tình đánh nhau ,ý tứ một ngọn núi không thể có hai con cọp, nếu muốn liên hệ, chỉ sợ có hai loại kết cục, hoặc là Tiên nhân toàn bộ bị diệt, hoặc là Ma tộc toàn bộ bị diệt, đây hiển nhiên không phải ý của Sáng Thế Thần, cho nên cuối cùng Sáng Thế Thần mới dùng biện pháp, đem tam giới cách trở ra, lúc này mới có Địa Ngục lửa ma và Thiên Hà thủy quái.
Tu tiên cùng tu ma, kỳ thật là hai loại hình thức tu luyện bất đồng, nếu như có thể tiến hành một chút so sánh, kỳ thật rất có ý tứ, hiện giờ tiên ma bị ngăn cách, Sáng Thế Thần không thể nhìn thấy hình thức va chạm, không khỏi cảm thấy tiếc nuối, nghĩ tới nghĩ lui, rồi nghĩ ra một cái việc rất hay ho: " Tiên Ma Đấu Trường "
Mỗi một vạn năm nghìn năm, Tiên Ma đấu trường lại mở ra một lần, chỉ có MA Tộc cao nhất cùng Tiên Nhân cao nhất mới có tư cách nhập vào đấu trường, hơn nữa, mỗi một bên chỉ có thể đi vào qua một cái cổng.
Vô số năm qua, Tiên giới cùng với Ma Giới đánh nhau chưa bao giờ đình chỉ, nếu bàn về lần gần đây nhất, Hỗn nguyên thiên quân đáng thương, mang pháp bảo " Trấn Nguyên Thạch " giấu trên người làm tuyệt chiêu, ứng chiến ác ma thành chủ, kết quả bị đánh cho mặt mũi bầm dập, mình đầy thương tích, ngay cả Trấn nguyên thạch cũng bị ác ma thành chủ đoạn đi, chớp mắt trấn nguyên thạch đã bị ác ma thành chủ giữ lấy trong một vạn năm nghìn năm.
Vận khí Tiểu Khai cũng thực tốt, một vạn năm nghìn năm một lần tiên ma đấu trường mở ra, cư nhiên đúng vào lúc này. Nếu bỏ qua tự nhiên rất là đáng tiếc, Tiểu Khai không hề chần chơ, thân hình di động, lặng lẽ tiến tới. Hắn tại bên trong luồng khí hoạt động thoải mái, Triệu Vô Danh cùng Cướp tiên sinh chỉ sợ có chết cũng không tin có người ở trong luồng khí này sinh tồn, cho nên hai người ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào cửa .
Tiên Ma đấu trường này, kỳ thật là Sáng Thế Thần mở ra tới một không gian giới hạn ,mặc dù đang ở đại sảnh, đã nhìn bao la tít tắp. Xung quanh đều bằng phẳng, Cướp Tiên Sinh cước bộ trầm ổn, bước trên tấm thổ địa, sắc mặt trang trọng mà trầm lắng, nhìn về phía chân trời, một cái bong thật lớn màu đen đang bay lại gần, theo khoảng cách thân hình hắn càng ngày càng lớn, giống như một ngọn núi đang phi hành, phô thiên cái địa bay tới chỗ Cướp Tiên Sinh, sinh ra một luồng khí lưu thổi trúng Cướp tiên sinh, cướp tiên sinh vải bố rung động, nhưng người vẫn như một cái đinh trên mặt đất, gắt gao dính vào không lay động ,trong mắt lại lộ ra biểu tình trịnh trọng.
Tiểu Khai từ xa nhìn lại, bóng đen này đúng là một con Quy khổng lồ, giờ phút này bắt đầu tìm hiểu, bốn chân giang ra, toàn thân rơi xuống, tuy rằng nhìn giống như phi hành, kỳ thật lại là chạy trốn, bốn phía đại địa ầm lên một tiếng rồi phát ra âm thanh nặng nề " Thình thịch …. Thình thịch ", mặt đất khẽ run nhè nhẹ.
"Ma giới ngũ đại cao thủ đã mất một Vong Xuyên Quân, còn bốn người, có thể chưa từng nghe nói qua tên này " Tiểu Khai nhíu mày.
Đại quy chạy tới gần, bỗng nhiên toàn thân liền thối lui, trong phút chốc lùi lại trước mặt Cướp Tiên Sinh .
Tiểu Khai giật mình, thầm nghĩ: " Đây không phải sứ giả của Ác ma thành chủ Huyền Quy sứ giả sao ? "
Đúng vậy, lúc ấy ở trong Ác Ma thành, đại sảnh bán đấu giá, huyền quy sứ giả còn từng mang theo gấu mèo này nọ đánh nhau với Ngọc Hồ một trận ,người này Tiểu Khai tự nhiên sẽ không quên ,lại là …. Lại là hắn vì cái gì muốn tới nơi này ? Hay là hắn nghĩ có thể đánh thắng được Đại La Kim Tiên ?
Cướp tiên sinh trau mày nói: " Ma giới ngũ đại cao thủ ta đều từng gặp qua, rồi so đấu, như thế nào chưa từng gặp ngươi ?"
Huyền Quy ngạo nghễ: " Ma giới ngũ đại cao thủ đã sớm đổi, hiện giờ bỏ Vong Xuyên quân đi, bổ sung ta vào. "
Cướp Tiên sinh ngạc nhiên: " Dù cho là Vong Xuyên Quân đã chết, Ma giới cũng không nên phái một cao thủ dự khuyết ra đây a, hay là lần này có ý nghĩ chịu thua sao ?"
Huyền Quy hừ nói: " Mặc dù bỏ đi Vong Xuyên Quân, chỉ sợ cũng phải đem hàng nhất cho ta, lần này so thắng thua tự nhiên không phải ngươi có thể quyết "
Nói đến nước này, hiển nhiên là muốn đánh nhau, Huyền Quy rống lên một tiếng, nhất thời một lần nữa hóa thành đại quy, thân thể phóng lên cao, bàn chân giơ lên ,đạp thẳng vào đầu Cướp Tiên Sinh "
Tiểu Khai động tâm: " Tư thế này, như thế nào lại tương tự cự ngao ở đáy sông ? "
Cướp Tiên Sinh hừ lạnh một tiếng, toàn thân bắt đầu động.
Hắn vừa động, quả thực như tia chớp, toàn bộ không gian giống như tràn đầy thân hình khô quắt của hắn, Huyền Quy ngay cả cơ hội phản ứng cũng không kịp, đã cảm thấy ít nhất cũng đã bị Cướp Tiên Sinh đấm đá ít nhất cũng hơn ngàn lần ! Tiểu Khai xem vậy, cũng âm thầm gật đầu, tốc độ Cướp Tiên Sinh này, ở tam giới đích thực nhanh nhất, so với Ma tôn ngày đó ở đáy Vong Xuyên còn muốn nhanh hơn vài phần.
Tốc độ như vậy, hiển nhiên không phải thân thể huyền quy có thể kịp phản ứng.
Huyền Quy ngẳng cao đầu lên, rít gào, tứ chi đong đưa, hướng về mọi phía loạn trảo, Cướp tiên sinh thân hình giống như thuyền nhỏ trước song dữ, theo khe hở của Huyền quy mà né tránh, cư nhiên ngay cả một góc áo cũng không bị quét trúng, lại thừa dịp huyền quy vươn tứ chi ra liên tục xuất thủ vào cổ hắn.Âm thanh " Binh …. Lách cách …. Bang bang " không ngừng truyền vào tai Tiểu Khai, âm thanh dày đặc giống như đang bao trùm không gian.
Đại quy cảm tưởng như không có cảm giác gì, ánh mắt nhìn chằm chằm Cướp Tiên sinh đang dừng lại than hình, liều lĩnh đánh loạn tảo, hai người đánh nhau thật náo nhiệt, giống như thiên địa bị đảo loạn, đánh nửa ngày, quay đầu lại nhìn Huyền Quy vô sự, Cướp Tiên sinh cũng vô sự.
Có lẽ song phương đều ý thức được, hai người bỗng nhiên ngừng lại.
"Ngươi đánh như vậy để làm gì ? " Cướp tiên sinh hừ lạnh: " Một chút kỹ xảo cũng không có "
"Ngươi đánh như vậy cũng để làm gì ? " Huyền quy mỉa mai: " Một chút lực sát thương cũng không có "
Cướp tiên sinh trong mắt hiện lên một mũi nhọn: " Chờ ta xuất tuyệt chiêu, chỉ sợ ngươi không chịu nổi. "
Huyền Quy cười haha: " Muốn phá phòng ngự của ta a, để coi !"
Tiểu Khai ở bên cạnh xem, thầm suy nghĩ, Huyền Quy hôm nay biểu hiện giống y hệt Cự ngao dưới đáy Vong Xuyên, phải biết rằng công kích lực của Cướp Tiên Sinh này, luận lực sát thương có thể ở hàng ngũ cao nhất tam giới, bằng nhãn lực Tiểu Khai hắn thậm chí có thể cảm nhận tay và chân Cướp tiên sinh còn cứng hơn phi kiếm của Hỗn Nguyên Thiên quân nửa phần, trừ cự ngao ra, Tiểu Khai chưa thấy có một sinh linh nào phòng ngự mạnh mẽ như vậy .
Trước mặt là con Huyền quy năm đó bị Ngọc Hồ đánh cho răng rơi đầy đất, luận thực lực hiện tại quả thực cách biệt một trời một đất.
Tiểu Khai đã có điểm tin tưởng lời nói lúc nãy của hắn: " Mặc dù bỏ đi Vong Xuyên Quân bất tử, chỉ sợ vị trí thứ nhất cũng phải đem lại cho ta a."
Suy nghĩ một lúc, hai người lại tiếp tục đánh nhau, Cướp tiên sinh phát ra một tiếng thanh thoát, hai tay tạo thành hình chữ thập, chưởng duyến nhất thời dâng lên hồng quan nhàn nhạt, nhìn qua quả nhiên không nói nên lời, con dao hung hăng chém tới Huyền Quy. Text được lấy tại truyentop.net
Huyền Quy cũng biết đây là tuyệt chiêu Cướp tiên sinh ẩn giấu, nhất thời rít gào, tứ chi cùng cổ rụt lại, chui vào trong mai. Không tránh né mà ngạnh kháng.
"Hưu" một tiếng, con dao chém vào mai rùa, phát ra tiếng như đao chém xương cốt, trên lưng huyền quy bị khảm mờ một cái khe hở, lộ ra sắc trắng. Cùng lúc đó, Huyền Quy mạnh mẽ vươn cổ, đối với cướp tiên sinh kia hung hăng đánh tới, một kích tốc độ cực nhanh, Cướp tiên sinh cư nhiên không kịp tránh né, bất đắc dĩ đạp hai chân ra, đạp vào trán huyền quy, phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa,
Cướp tiên sinh thân hình như bị cắt đứt, đập vào bay ra xa. Ngã xuống bụi rậm.
Huyền Quy không chút nào dừng lại đuổi tới. Nhằm Cướp tiên sinh mãnh lực đạp xuống.
" Oanh !" lần đạp này thực sự lớn, Cướp tiên sinh thân hình gầy gò bị bàn chân khổng lồ giẫm lên, Tiểu Khai âm thầm tặc lưỡi, nghĩ thầm: " Lần này đúng là tai nạn chết ngươi "
Bàn chân nâng lên rồi hạ xuống, liên tục như vậy, Cướp tiên sinh thất khiếu chảy máu màu vàng, xem như đã hấp hối, Huyền quy vẫn không bỏ qua, vẫn cứ gia sức đạp xuống, điên cuồng đạp xuống, Tiểu Khai ở bên cạnh nhìn thấy, cũng có chút không đành lòng, nghĩ thầm: " Lần này sợ thực sự biến thành bùn lầy."
Huyền quy ước chừng giẫm đạp tầm mười phút, lúc này mới dừng lại, biến thành hình người lùi ra sau ba bước cười nói: " Lần này tính ta thắng a ? "
Tiểu Khai thầm nghĩ: " Hắn biến thành bùn lần rồi làm sao còn có thể nói chuyện. "
Mội thanh âm vô lực vọng lên: " Ngươi ….. vương bát ….. âm hiểm ….. ngươi tính kế ta ……"
Huyền Quy nhất thời cười ha ha: " Đương nhiên là phải tính kế ngươi, ma tôn nói với ta ,Cướp tiên sinh ngươi tốc độ nhanh nhất tam giới ,ta không tính kế làm sao đánh được ngươi. Nói sau, ngươi phá không được phòng ngự của ta, nhiều nhất bất phân thắng bại, ta tuyệt đối không có khả năng thua.
Tiểu Khai nhanh chóng tra Vô Tự Thiên Thư, nguyên lai ở Tiên Ma đấu tràng, Sáng Thế Thần quy định vô luận đánh nhau thế nào cũng sẽ không bị chết, khó trách vừa rồi Huyền quy ra tay ngoan độc như thế, nguyên lai là phải bắt được cơ hội Cướp tiên sinh bị thương đánh cho thành trọng thương, miễn cho mình một phần nguy hiểm.
Cướp tiên sinh trầm mặc nửa ngày, lắc lắc đầu đứng lên, khẽ thở dài nhìn Huyền Quy cúi đầu nói: " Lần này so đấu …. Ta thua ."
Huyền quy nhất thời mặt mày hớn hở, phun ra một hạt châu xanh biếc ,thản nhiên nói: " Hôm nay trận đấu này ta đều phải ghi chép đầy đủ cấp cho sư phó ta xem ."
Cướp tiên sinh nhịn không được nói: " Ngươi thân là Ma giới ngũ đại cao thủ cư nhiên còn có sư phó ? "
Huyền Quy hắc hắc cười " ta có thể như ngày hôm nay cũng tự nhiên do sư phó ban cho."
Cướp tiên sinh trong lòng tò mò: " Sư phó ngươi là thần thánh nơi nào ? "
Huyền quy lắc đầu nói: " Đây là bí mật lớn nhất của ta, tự nhiên không thể nói cho người khác."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.