Cung điện này nhìn từ bên ngoài khí thế nguy nga, thực dễ làm người ta liên tưởng đến việc phòng ngự sâm nghiêm dầy đặc, nhưng sự thật lại không phải như vậy, Tiểu Khai đứng bên trong hậu viện trống trải, nhìn quanh cư nhiên lại không có một ai, nhịn không được có chút sợ hãi.
Ở đây không có nước, chủ nhân cung điện đã dùng đại thần thông đem vạn thước chung quanh cách ly với nước. Ngẩng đầu lên nhìn, nước sông u ám trên đỉnh đầu nhẹ nhàng trôi nổi, cuối đầu xuống xem trong viện lại có hoa có cỏ, thật sự có điểm tao nhã.
Tiểu Khai xuyên qua hậu viện, một loạt sương phòng màu hồng đập vào mắt hắn, nhìn qua ấm áp nhu hòa, hiển nhiên là của một nữ tử nào đó. Lúc này hắn đang ở mặt trái của sương phòng, nhìn phía sau có cửa sổ, liền nhẹ nhàng bước tới, dán mình vào bên hông nhà, nhìn qua cửa sổ.
Trong phòng mười phần mộc mạc, trừ bỏ một cái giường và cái ghế dựa ra chẳng còn gì đáng kể, trên tường có một bộ quần áo choàng màu vàng nhạt, Tiểu Khai nhìn thấy có điểm quen mắt, thầm nghĩ: "Cái áo choàng này sao ta có cảm giác đã gặp qua rồi nhỉ?"
Đang suy nghĩ, chợt nghe một tiếng "chi nha" truyện tới. Cửa phòng mở ra, một vị hoàng y nữ tử đi vào, không phải là vị vừa câu dẫn tiếp dẫn sứ kia sao?
Tiểu Khai không dám thở mạnh, vẫn không nhúc nhích ghé vào bên cửa sổ. Ánh sáng dưới đáy nước u ám, tuy rằng trong cung điện được khảm rất nhiều dạ minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tu-thien-thu/1449057/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.