Tiểu Khai cả kinh, nhất thời thất thanh kêu lên: " Ma Tôn…"
Ma Tôn dừng lại thân hình, nhìn hắn, nhẹ giọng cười nói: " Hôm nay phải lấy ngao túc mới được, bổn tôn đã biết lần này nguy hiểm, nhưng tên đã lên dây cung, bổn tôn không thể không bắn."
Tiểu Khai không biết vì cái gì, bỗng nhiên nghĩ thấy có chút cảm động, hắn cảm động, nhất thời xúc động lên, lớn tiếng nói: " Ta cùng ngươi đi xuống!"
Ma Tôn cũng không tỏ vẻ tán thành, cũng không tỏ vẻ phản đối, quay đầu đi, thả người nhảy xuống Cửu U Chi Môn, trên người hắn vốn tối đen một mảnh, lần này nhảy vào, nhất thời không còn thấy bóng dáng.
Tiểu Khai hít sâu một hơi thật dài, ngăn chận trái tim đang nhảy mạnh, nhìn phía dưới hô: " Ma Tôn, Ma Tôn, còn đó không?"
Phía dưới yên tĩnh, không có tiếng đáp lại, Ngọc Hồ và Tiểu Ảnh đã bơi tới, cùng nói: " Gần đây không có manh mối gì."
Tiểu Khai thở dài, cắn răng, vừa định nhảy xuống, nhưng bỗng nhiên, cả đáy sông rung động mãnh liệt, nước chảy trùng tới, nhất thời đẩy ba người lao ra xa ba, bốn thước.
Ngay sau đó, từ trong khe động của Cửu U Chi Môn thần bí, hốt nhiên lại có một cỗ nước chảy màu đen dũng mãnh xuất ra, những nơi dòng nước đi qua, băng hàn khó có thể hình dung nhất thời nổi lên, nước sông phụ cận trong phút chốc bị đông thành khối băng trong suốt.
Nguyên lực trong cơ thể Tiểu Khai toàn lực phát động, hào quang màu xanh biếc tầng tầng lớp lớp phun ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tu-thien-thu/1449029/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.