Mặc dù chỉ vừa động, nhưng thân hình Phượng Hoàng Thần dài đến trăm thước, chỉ động một chút, đã chấn cả viên cầu chớp động lên, sau đó, mọi người mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy chiếc cánh chậm rãi giương lên, vô số ngọn lửa gào thét từ trong linh mao đủ màu ban lan thoát ra, làm cả thiên địa cháy lên kêu vang.
" Tổ tiên...tổ tiên...hắn..." Phượng hoàng mỹ nữ trừng lớn đôi mắt như thu thủy, thần tình bất khả tư nghị, khó tin, dùng sức hít vào một hơi, run giọng nói: " Tỉnh rồi..."
Đúng vậy, Phượng Hoàng Thần đang ngủ say vĩnh cửu đích xác đã tỉnh, hắn chậm rãi nâng lên móng vuốt, cúi đầu xuống, hai mắt bắn ra hào quang khiến cho kẻ khác hít thở không thông, hai cánh rung lên, tiếng nam thanh trầm thấp vang lên oanh long long trong viên cầu, đó là một tiếng thở dài phảng phất như vô tận: " Ta...Phượng Hoàng Thần vĩ đại...rốt cuộc tỉnh rồi a..."
Tất cả phượng hoàng đều hiện ra bản thể, đồng loạt quỳ xuống, đầu vùi trong hai cánh, trong cả viên cầu, phút chốc không một tiếng động. Chỉ còn lại Phượng Hoàng Thần ung dung thở dài: " Ta...không cam lòng nha...ta...phải đi ra ngoài nha..."
Tiểu Khai mở to hai mắt nhìn, ha ha nói: " Ngươi...ngươi ngủ bao lâu rồi?"
Con ngươi tinh quang lòe lòe của Phượng Hoàng Thần quét tới: " Ta vẫn đang ngủ say, nhưng hết thảy nơi này đều nằm trong linh thức của ta."
Tiểu Khai nói: " Kia..ta đây..."
" Ta biết trên người ngươi có Niết Bàn Tàn Phiến, còn có Hắc Long Nghịch Lân, ta cảm giác được hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tu-thien-thu/1449013/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.