Chương trước
Chương sau
" Ngươi thật vô dụng." Một lão nhân nói: " Ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy người tu chân yếu nhược như ngươi vậy, ngươi quả thật yếu nhược đến kinh thiên động địa."
" Ta kháo, đừng nói lời vô nghĩa." Tiểu Khai nói: " Ngươi còn không hỗ trợ ta sẽ không theo."
" Nha, cho ngươi đây." Lão nhân nói vừa xong, trong tay Tiểu Khai lại trống rỗng xuất hiện hai miếng giấy nhỏ: " Đây là thần hành phù chú, có thể ban ngày đi ngàn dặm ban đêm vượt tám trăm dặm, ta nói Tiểu Khai đạo hữu, ngươi phải biết rằng, phù chú chúng ta cho ngươi bây giờ đều phải dùng nguyên khí ngưng tụ ra, làm tổn thương thân thể, ngươi không thể luôn đòi hỏi chúng ta nha!"
" Hứ, nhìn ngươi nhỏ mọn như vậy đó." Tiểu Khai vừa nói vừa thuận tay dán hai miếng giấy lên hai chân: " Nhiều lắm thì tối nay trở về lại cho các ngươi thêm vài giọt máu nữa."
Thần hành phù chú một khi dán vào, Tiểu Khai nhất thời cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, hai chân tràn ngập lực lượng, đi tới phía trước vài bước, gió nhẹ theo bên người phất qua, thế đã bay ra ngoài hơn ba bốn thước xa.
Đây là lần đầu tiên thể nghiệm qua tư vị thế này, Tiểu Khai chỉ cảm thấy sảng khoái, dưới chân không ngừng, chân đạp gió mà đi, không đến vài phút thì đã vượt qua hai người phía trước. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Đại khái hơn mười phút, dựa theo tốc độ đi đường, ít nhất đã đi hơn mười dặm đường, Hoàng Bội và Tư Mã Thính Tuyết cuối cùng dừng chân lại, địa phương này cũng là một mảnh hoang vu dã ngoại, những cây cỏ dại ngang hông, gió đêm thổi qua nhè nhẹ vang khẽ.
" Kỳ quái, bọn họ muốn làm gì?" Tiểu Khai đang tò mò, chỉ thấy trong tay Hoàng Bội xuất hiện một thanh trường kiếm màu trắng như tuyết, một kiếm điểm vào hư không ngay trước mặt, chợt phát ra " thương" một tiếng va chạm vào sắt thép.
Sau một khắc, trước mắt trở nên sáng sủa, phảng phất như một tầng vải vô hình bị giật ra, ở trước mặt mấy người trống rỗng xuất hiện một gian nhà cỏ.
" Sư tỷ quả nhiên công lực thâm hậu!" Tư Mã Thính Tuyết lập tức vỗ mông ngựa, chỉ tiếc gương mặt Hoàng Bội lạnh như băng như sương, phảng phất như không có nghe thấy.
Gian nhà cỏ thoạt nhìn đổ nát, tựa hồ như tùy lúc có thể sụp đổ xuống, những sợi cỏ như rơi rải rác, nhìn thế nào cũng là một gian phòng cũ nát sắp sập, nhưng Tiểu Khai rất rõ ràng, một địa phương kỳ quái như vậy, một gian nhà kỳ quái như thế, khẳng định cũng có chuyện cổ quái rất lớn.
Quả nhiên, gian nhà cỏ này vừa hiện hình, chợt nghe bên trong vang lên một thanh âm lạnh lùng nói: " Ngươi lại đây làm gì?"
Thanh âm này thập phần thê lương mà hung ác, phảng phất như cất giấu cừu hận thật sâu, nhưng Tiểu Khai nghe ra, kỳ thật thanh âm này cũng rất dễ nghe, nhu mỹ mà thanh thúy, không hề thua kém âm sắc nhu hòa đến mức tận cùng của chưởng môn Lưu Vân Thủy Tạ Lam Điền Ngọc.
" Chào tiền bối, tại hạ chính là đệ tử Nga Mi chưởng môn Tuyết Phong tên Hoàng Bội, phụng mệnh đem đan dược đến đây cho tiền bối." Thanh âm Hoàng Bội không mang theo chút cảm tình, trên mặt không chút dao động, nhưng giờ phút này Tiểu Khai đang ở trước mặt nàng, thấy được rõ ràng một tia tâm tình cực nhỏ đang ba động.
" Ân, tim đập nhanh hơn hai mươi nhịp, huyết mạch lưu động nhanh hơn, nữ búp bê này đang khẩn trương." Một lão nhân lập tức làm ra phán đoán: " Hôm nay tới không uổng nha, hôm nay có náo nhiệt để nhìn, ha ha.."
Tiểu Khai có chút ít kỳ quái: " Không phải nói người tu chân vô dục vô cầu hay sao, sao lại còn thích xem náo nhiệt như vậy?"
" Hứ, ai nói là vô cầu chứ?" Lão nhân từ tốn nói: " Người tu chân chính là một loại người có dục vọng cực kỳ mãnh liệt, vì trường sinh bất lão, vì đắc đạo phi thăng thiên giới, bọn họ có thể nhẫn nhục tận cùng, hơn trăm năm mà như một ngày bế quan tu luyện, ở niên đại ngày xưa của chúng ta, chọn lựa đệ tử truyền nhân nặng yếu nhất chính là những ai có dục vọng mãnh liệt cầu sống và nghị lực cứng cỏi, ngươi còn nói người tu chân vô cầu, chẳng lẽ thế đạo này thật sự lạc hậu đến nước này sao? Cư nhiên ngay cả yêu cầu cơ bản nhất của người tu chân cũng không hiểu được?"
Tiểu Khai há to miệng, ú ớ nói: " Ta đây..chẳng phải là phi thường không thích hợp để tu luyện đó a?"
" Điểm này không thể nghi vấn." Lão nhân không ngại đả kích Tiểu Khai: " Ngươi là dạng người thích ăn ngon lại không có chí lớn, tham tài háo sắc, căn bản là sỉ nhục của tu chân giới."
" Kháo, tin hay không ta sẽ giáo huấn các ngươi, đừng quên các ngươi đang trong tay ta." Tiểu Khai nổi giận: " Nói chuyện không thể uyển chuyển một chút sao?"
" Hắc hắc, cũng được, cũng được." Lão nhân chẳng những không sợ hãi, ngược lại vỗ tay cười rộ lên: " Như vậy còn có điểm khí phách, điều này cũng có chút giống người tu chân rồi, tiếp tục cố gắng lên."
Tiểu Khai lập tức không lời để nói.
Ở trong phòng trầm mặc khoảng vài phút, mới truyền đến thanh âm thê lương kia: " Ngươi không phải là Tuyết Phong đáng chém ngàn đao kia! Ngươi là đồ đệ của Tuyết Phong?"
" Đúng vậy, tiền bối." Hoàng Bội bình tĩnh nói.
" Ngươi...ngươi nói ngươi gọi là Hoàng Bội?" Thanh âm trong phòng bỗng nhiên có chút kích động: " Ngươi họ Hoàng?"
" Đúng vậy, tiền bối." Đôi mày của Hoàng Bội cau mạnh, sau đó chậm rãi giãn ra, thản nhiên nói: " Tiền bối có gì chỉ giáo?"
Gian nhà bỗng nhiên run rẩy lên, đây không phải là một chỗ run rẩy, mà là cả gian nhà cũng cùng run lên, ngay cả lớp cỏ bên ngoài cũng chớp lên, lúc này, run lên chừng năm phút mới nghe được thanh âm run giọng nói: " Ngươi năm nay...phải hai mươi ba tuổi? Ngươi sinh ngày tám tháng tư? Sau mông ngươi có ba dấu màu đen?"
Tiểu Khai thấy rõ ràng, một chút tâm tình ba động của Hoàng Bội càng mãnh liệt, khóe miệng tiên nhuận bỗng khẽ nhúc nhích, sau đó lập tức khôi phục nguyên trạng, thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ, còn lộ ra vài phần kinh ngạc: " Ngươi làm sao biết?"
" Hống!" Trong phòng truyền ra một thanh âm như dã thú đang hống lên, cả gian phòng dao động kịch liệt, Tiểu Khai có chút sợ hãi, lặng lẽ né ra xa, chợt nghe bốn lão nhân cười lên: " Tiểu Khai đạo hữu, đừng sợ đừng sợ, có chúng ta tại đây, ngươi không có việc gì đâu."
" Rốt cuộc là chuyện gì thế?" Tiểu Khai nói: " Nơi này chẳng lẽ có dã thú?"
" Đương nhiên không có." Một lão nhân cười nói: " Tiếng hống vừa rồi, chính là do nữ nhân trong phòng phát ra, chắc là nàng ta đang bi phẫn tới cực điểm mới có thể phát ra thanh âm như vậy, cho nên gian nhà cỏ này cũng không phải là nhà cỏ bình thường, mà là một trận pháp cực kỳ lợi hại, tu vi của nữ nhân trong phòng cực cao, nhưng bởi vì gian nhà cỏ này bị giam cấm năng lực cường đại, nàng vô luận thế nào cũng không cách nào tránh thoát đi ra."
" Cao bao nhiêu?" Tiểu Khai thất kinh: " Chẳng lẽ so với Tuyết Phong chưởng môn còn cao hơn nữa?"
" Điểm này không hề nghi vấn." Một lão nhân nói: " Gian nhà cỏ này rõ ràng là một kiện pháp bảo, nếu ta sở liệu không kém, tên là Kim Quang Đỉnh, chính là một món đồ bảo bối nổi danh của phái Nga Mi."
" Phái Nga Mi Kim Quang Đỉnh..." Tiểu Khai thì thào tự nói: " Chẳng lẽ là Tuyết Phong chưởng môn nhốt nữ nhân này ở đây sao?"
Hắn vừa suy tư, lại không biết lão nhân đang nói chuyện trong Vô Tự Thiên Thư cũng đang gãi tai, thì thào lẩm bẩm: " Di, kỳ quái, sao ta lại nhớ tới phái Nga Mi, ta sao lại nhớ rõ Kim Quang Đỉnh? Vì cái gì ta lại thấy quen thuộc như vậy? Nha, ta tựa hồ như nhớ tới cái gì, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì cái gì cũng nghĩ không ra!"
Ba lão nhân khác cũng khẩn trương nhìn hắn, sáu nắm tay niết chặt lắc hắn: " Cố gắng nghĩ đi, cố gắng nghĩ, nhất định sẽ nhớ chúng ta là ai!"
Trước tiên không nói Tiểu Khai, lại nói trước cửa nhà cỏ, Tư Mã Thính Tuyết mắt thấy Hoàng Bội tựa hồ đang ngẩn người, nhịn không được đánh bạo lôi kéo ống tay áo của nàng: " Sư tỷ, nơi này giống như rất nguy hiểm, chúng ta trước tiên nên lui trước a..."
Hoàng Bội chợt phản ứng mạnh, hung hăng hất mạnh tay hắn, lớn tiếng quát: " Ai mượn ngươi kéo ta? Cút ngay cho ta!" Nàng vốn là người lạnh lùng, một lần phản ứng này chợt thất thố, Tiểu Khai nhìn thấy trong mắt, càng cảm thấy nơi này có cái gì đó bí mật.
Gương mặt Tư Mã Thính Tuyết đỏ bừng, luôn miệng nói: " Dạ, dạ.." rồi quả nhiên thành thật lui ra phía sau, hai mắt vẫn khẩn trương nhìn gian nhà cỏ đang lay động ngày càng mãnh liệt, trong lòng quyết định chủ ý, chỉ cần xuất hiện nguy hiểm, nhất định trước tiên phải bảo vệ cho nữ thần của mình, dù phải liều một mạng, cũng không để cho Hoàng Bội bị hao tổn.
Nhà cỏ kịch liệt run rẩy chừng hơn mười phút, cuối cùng dừng lại, người trong đó như thở hổn hển, bỗng lạnh lùng nói: " Hoàng Bội, Tuyết Phong thu ngươi làm đồ đệ, có từng yêu cầu ngươi làm ra hành động gì mà lén lút không dám đối mặt người khác hay không?"
Hoàng Bội cung kính nói: " Sư thúc đối với ta ân trọng như núi, phái Nga Mi chúng ta càng là thánh địa của người tu chân, làm sao có thể đi làm cái gì mà không dám gặp người chứ."
Nghe nói như thế, người trong phòng cười lạnh liên tục, trong tiếng cười ẩn chứa sự khinh bỉ hèn mọn không hề che giấu, Tư Mã Thính Tuyết đã sớm nhịn không được nữa, lúc này lớn tiếng mắng: " Ngươi là người chẳng biết tốt xấu, sư phó tìm vô số tâm huyết, thu thập thiên hạ linh dược, mới luyện thành một viên Tạo Hóa Đan, mệnh lệnh chúng ta phải toàn lực tới tặng cho ngươi, đúng là vì cho ngươi kéo dài mười năm tuổi thọ, ngươi không hồi báo, ngược lại cứ nói xấu sư phó ta, rốt cuộc có tư tâm ra sao?"
" Hừ ,hừ, hồi báo?" Thanh âm kia cười lạnh nói: " Ngươi chỉ biết là hắn tìm vô số tâm huyết, ngươi lại không biết hắn từng làm chuyện gì đối với ta, chỉ một viên Tạo Hóa Đan này có thể đền bù hay sao? Mười năm tuổi thọ này, sao lại có thể đền bù được cả đời xuân sắc của ta?"
" Hay, hay, ngươi nói, sư phó rốt cuộc đã làm cái gì?" Tư Mã Thính Tuyết đã nổi giận.
" Hừ hừ, ta đang muốn nói với ngươi, hắn đã làm ra chuyện không bằng cầm thú." Thanh âm của nữ nhân âm trầm nói: " Ba mươi năm trước, chưởng môn tốt của các ngươi..."
Hoàng Bội cau mày, trầm giọng nói: " Được rồi sư đệ, cái gì cũng không cần nói, ta đưa Tạo Hóa Đan cho bà ta, chúng ta đi thôi."
" Ta không cần!" Thanh âm trong phòng như bị bệnh thần kinh kêu to lên: " Ta không cần ăn cái gì Tạo Hóa Đan, ta không cần sống thêm nữa, nha đầu, ngươi cất đan dược cho mình đi, tương lai ngươi sẽ dùng nó đó!"
" Hừ, ngươi nói không cần thì không cần sao?" Hoàng Bội tiến lên từng bước, tay giương lên, một viên hạt châu màu đỏ như lửa bay nhanh tới cửa phòng bắn vào trong.
" Ta không cần là không cần, lấy trở về đi!" Trong phòng có một cỗ lực lượng vô hình mạnh vọt đi ra, nhất thời đem đan dược lao ra khỏi phòng, hướng tới Tư Mã Thính Tuyết bay đi.
Tư Mã Thính Tuyết đã tu luyện vài ngày, vẫn còn có điểm đạo hạnh, nhanh tay lẹ mắt, liền chộp đan dược trong tay, nhất thời một cỗ lực mạnh vọt tới, hắn lui từng bước, rồi lại tiếp tục lui thêm, rốt cuộc không ổn định được thân thể: " Đăng, đăng, đăng.", lại lui mười bảy, mười tám bước, cuối cùng mới ổn định lại được, há miệng ra "oa" một tiếng, một ngụm máu tươi phun lên mặt đất.
" Ti!" Tiểu Khai hít sâu một hơi, nữ nhân trong nhà cỏ này, tùy tiện một kích như thế mà lại có uy lực kinh khủng, xem ra quả nhiên giống như lão nhân nói, tu vi cực cao.
....
" Ta không cần thứ Tạo Hóa Đan đáng chết này, các ngươi đừng uổng phí tâm cơ nữa!" Nữ nhân trong phòng rống to: " Ngươi đi nói cho Tuyết Phong đê tiện kia, ta chỉ cần hoa, ta muốn hoa! Đem hoa đến cho ta!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.