Chương trước
Chương sau
Xem, bảo bối của ta đều ở chỗ này cả, đây là trước khi ta lên núi đã lén mang theo. Diêu Viễn đem từng món đồ bỏ lên bàn, vừa bày ra vừa nói lao tao: Ai, vốn ta đang ở nhà rất tốt, gia đình ta không lo ăn không lo uống, nhưng bỗng nhiên có một ngày sư phó chạy tơi nhà ta, với bộ dáng như rất thân thiết và ba mẹ của ta, nói ta thiên phú rất cao, còn nói ta cốt cách thanh kỳ, là kỳ tài tu chân, gạt ta lên núi, Hoàng Sơn đáng chán này, cái gì cũng đều không có, không có thegioitruyen.com, không có thức ăn ngon, không có mỹ nữ, không có tivi, không có máy chơi game, ai, ta đã buồn bực muốn chết.
Con mắt của Tiểu Khai đã trừng thật to, nhìn thấy Diêu Viễn xuất ra toàn tạp chí(tên là long hổ báo),lại nhìn thấy Diêu Viễn một xấp đĩa, trên mặt ghi một hàng chữ: Phạn Đảo Ái toàn tập- toản thạch trân toàn bản( tiếng Trung tự Mạc).
Mắt của Tiểu Khai gần như muốn rơi xuống, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Diêu Viễn lại đào ra từ trong hộc một cái máy camera mi ni, nói: Xem, ta chuẩn bị sẵn rồi, có thứ này là có thể xem được đĩa rồi.
Có thể không đầy đủ đâu. Tiểu Khai nghi ngờ nói: Máy camera quá nhỏ, nhìn không hay lắm.
Diêu Viễn liền lộ ra bộ mặt như đã sớm biết rằng hắn sẽ nói như vậy, ấn vào sau máy một cái, nhất thời một đạo bạch quang bắn tới vách tường: Xem, là như vầy nè...đây không phải máy bình thường đâu nga, đây là bộ máy chiếu phim siêu cao có thể rõ ràng phản chiếu hình ảnh lập thể ba chiều, là loại máy cao cấp bán có hạn trên toàn thế giới đó.
Tiểu Khai lắc đầu, thật sự là không biết nói cái gì nữa.
Diêu Viễn đã nhìn ra, nói: Huynh đệ, ta và ngươi có duyên, ta nhận ngươi làm tiểu đệ a.
Tiểu Khai kháng nghị: Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, dựa vào cái gì muốn làm ca ca ta.
Điều này ngươi không biết đâu. Diêu Viễn đắc ý dương dương nói: Phỏng chừng ngươi cũng là người của môn phái nào đó đi tới tham gia Tụ Linh đại hội, phải biết rằng đương kim tu chân giới có tổng cộng sáu đại môn phái, phái Hoàng Sơn chúng ta là một trong đó, cho nên nói, ta là đệ tử đương kim của đại phái tu chân giới nga, hơn nữa ta còn là tiểu đệ tử nhập thất của chưởng môn Hoàng Sơn, thân phận này lại càng không bình thường nữa, nếu ngươi là đệ tử bình thường của nhị lưu môn phái, vậy sư phó ngươi phỏng chừng còn phải gọi ta là một tiếng sư huynh, đương nhiên rồi, ngươi cũng có thể là người của sáu đại phái, nhưng dù ngươi thuộc sáu đại phái, cũng không có thể là chưởng môn thân truyền đệ tử, phải biết rằng, tình huống của mấy vị chưởng môn ta thực rất hiểu rõ nga, hơn nữa ta phát hiện ngươi căn bản là không có chút nguyên khí, phỏng chừng chỉ là một người vừa vào học tu chân mà thôi, hắc hắc, ta nói đúng không a.
Hắn nhìn bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của Tiểu Khai, nhịn không được vỗ vỗ vai Tiểu Khai, nói: Thế nào, nhận ta làm lão đại, cam đoan sẽ có rất nhiều chỗ tốt nga.
Miệng của Tiểu Khai còn mở to, còn chưa kịp nói, thì Diêu Viễn lại nói tiếp: Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy mất mặt, thì chúng ta có thể nói ra tuổi, ngươi đừng xem ta còn trẻ anh tuấn, hoạt bát đáng yêu, thoạt nhìn thì còn rất nhỏ, nhưng kỳ thật bởi vì ta có một trái tim trẻ trung mà thôi, năm nay ta đã hai mươi sáu tuổi rồi, ngươi này, phỏng chừng không vượt qua hai mươi bốn chứ?
Tiểu Khai vô thức gật gật đầu: Ta hai mươi mốt tuổi.
Vậy được rồi. Con mắt của Diêu Viễn xoay chuyển, bỏ ra vòng bích ngọc trên cánh tay ra, nói: Nào, tiểu đệ, hôm nay khó được lão đại cao hứng, tặng cho ngươi một món lễ vật a.
Tiểu Khai cũng không để ý, thuận tay nhận lấy khối bích ngọc, có vẻ âm u, cũng có vẻ không có gì tốt, thuận tay đặt ở trong túi, nói: Thật ra...nếu tuổi của ngươi lớn hơn ta, nhận ngươi làm ca ca cũng không có gì, chỉ là... Lời mới nói được đến đây, chợt nghe phanh một tiếng, cánh cửa đã bị đá mở, Hiểu Lâm bước vào, lớn tiếng nói: Tiểu sư đệ, tiểu sư đệ, mau nhanh đến đại sảnh, sư phó tìm ngươi. Sau đó nàng quay đầu nhìn Tiểu Khai: Sư phó nói, thỉnh môn chủ cùng đi.
Hắc, môn chủ gì, cái gì môn chủ? Diêu Viễn cười a a vỗ vai Tiểu Khai: Thanh Hư môn? Phục Hổ môn? Hay là Thạch Quật Long môn? Nhìn không ra thân phận của tiểu tử ngươi không thấp nga.
Cũng không gì. Tiểu Khai thành thành thật thật trả lời: Ta là Thiên Tuyển môn Nhị Bách Ngũ môn chủ, ta gọi là Nghiêm Tiểu Khai.
Thiên..Thiên Tuyển môn.. Miệng của Diêu Viễn mở to: Là môn phái được xưng là tiếp cận thần Thiên Tuyển Môn?
Đúng, đúng là vậy. Tiểu Khai nghiêm trang gật gật đầu, cuối cùng cũng tìm được cơ hội trút ra cảm giác ấm ức.
Ha ha, ha ha! Diêu Viễn nhất thời cười ha ha, cả nước mắt thiếu chút nữa cũng tuôn ra: Nháo cả nửa ngày ngươi cư nhiên lại thuộc Thiên Tuyển môn a, ngươi xem bộ dáng đắc ý của ngươi kia, Thiên Tuyển Môn có cái gì tốt chứ, ngươi còn tưởng ngươi thật sự gặp được môn phái tu chân đệ nhất sao? Ngươi còn tưởng rằng đang ở trong môn phái tiếp cận thần nhất a? Nói cho ngươi, đó chỉ là một âm mưu quỷ kế, là âm mưu quỷ kế! Hắn nở nụ cười nửa ngày, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cười a a nói: Nào, đem thứ âm mưu quỷ kế được xưng là đệ nhất tu chân giới Vô Tự Thiên Thư ra cho ta xem đi.
Vô Tự Thiên Thư không thể cho ngươi xem được. Tiểu Khai lắc đầu: Ngươi đụng vào Vô Tự Thiên Thư sẽ bị trời phạt đó.
Không quan hệ. Diêu Viễn to tiếng nói: Hừ hừ, than là đệ tử nhập thất của Hoàng Sơn chưởng môn, ta còn sợ trời phạt gì sao? Hắn quay đầu nhìn Hiểu Lâm cười hì hì: Phải không sư tỷ.
Đương nhiên không phải. Hiểu Lâm không cho hắn một chút mặt mũi: Sư phó đã bị lôi điện bổ hai lần, ngươi cho rằng ngươi so với sư phó còn mạnh hơn?
Diêu Viễn chợt ngây dại, ngây người hồi lâu mới a a cười: Sư tỷ, chuyện cười này không buồn cười chút nào đâu.
Buồn cười cái đầu ngươi, nhanh lên đi theo ta đến đại sảnh! Hiểu Lâm nhướng cao mày, nhéo lỗ tai hắn, kéo hắn đi ra, vừa đi vừa mắng: Ngươi dám xem thường Thiên Tuyển Môn? Ngươi có biết bộ mạt chược kia là ai phát hiện ra không hả? Ngươi có biết Hoàng Sơn linh mạch là ai hủy diệt hay không? Ngươi có biết Hoàng Sơn tứ đại tiên khí là bị ai hủy diệt không chứ? Ngươi...
Tiểu Khai bật cười đứng ở đó, nhìn thấy Hiểu Lâm đang kéo lỗ tai Diêu Viễn chậm rãi đi xa, ngẫu nhiên còn có thể được tiếng kêu đau như heo bị giết hòa lẫn tiếng than sợ hãi của hắn truyền tới.
A! Vô Tự Thiên Thư thật sự hữu dụng a!
Không phải đâu, hắn hủy đi linh mạch của chúng ta?
Trời ạ, chẳng lẽ trước kia sư phó đã làm ra chuyện thương thiên hại lý hay sao, bằng không sao lại bị sét đánh chứ?
Ta kháo, không mãnh liệt như vậy chứ, nói như thế bây giờ Hoàng Sơn chúng ta không có bảo bối nữa rồi?
....
Tiểu Khai mỉm cười, cất chân đuổi theo.
Trong Hoàng Sơn Vân Vụ đại điện, có rất nhiều pho tượng thần, giờ phút này đệ tử Hoàng Sơn đang đứng cúi đầu trong đại điện, ở giữa đại điện mây mù liễu nhiễu, Tùng Phong đạo trưởng đứng ở phía trước, thần thái hưng phấn nói: Trong hai ngày nay, Hoàng Sơn ta bị hủy linh mạch, mấy pháp bảo, rồi lại được tiên khí, được pháp bảo, trong đó sự được mất thật khó tính toán, vô luận như thế nào, hôm nay chính là ngày truyền thừa ngàn năm của Hoàng Sơn chúng ta, là thời khắc mấu chốt, sau này Hoàng Sơn nhất mạch chúng ta là hưng là suy, phải toàn xem vào một người, người này chính là đệ tử duy nhất trong mấy ngàn đệ tử có thể kế thừa Mạt Chược đại trận, Diêu Viễn. Tùng Phong đạo trưởng lấy tay chỉ Diêu Viễn vừa được kéo vào đại điện: Vì thừa dịp này, hôm nay vừa lúc thiên hạ tu chân tề tựu, ta mượn cơ hội này tuyên bố lập đệ tử nhập thất Diêu Viễn là đại chưởng môn đời kế tiếp của Hoàng Sơn, ban cho đạo danh là Tuyệt Thạch, còn mời các vị làm chứng.
Phì.. Tiểu Khai nhịn không được cười ra tiếng: Tuyệt thực, tuyệt thực, quả nhiên là tên rất hay!
Môn chủ, Khai ca, Khai gia, ngài đừng nói như vậy nữa đi. Diêu Viễn rầu rĩ đứng ở bên cạnh hắn, thấp giọng nói: Nháo cả nửa ngày lão nhân gia ngài lại có bản lãnh lớn như vậy, làm cho ta còn muốn nhận ngài làm tiểu đệ, cái này ta đúng là làm thằng ngốc rồi.
Đừng nói như vậy, huynh đệ. Lòng hư vinh của Tiểu Khai được thỏa mãn thật lớn, thân thiết vỗ bả vai Diêu Viễn: Chúng ta bình đẳng kết giao là tốt lắm.
Diêu Viễn u oán nhìn hắn liếc mắt, rồi cẩn thận nhìn sang Hiểu Lâm đang chau mày bên cạnh, ra vẻ đáng thương nói: Tốt lắm, hay là ngươi làm đại ca, ta làm tiểu đệ cho rồi...
Tiểu Khai đắc ý dương dương khoanh tay trước ngực, trịnh trọng gật gật đầu.
Chuyện kế tiếp không có gì để nói, đợi khi Tùng Phong đạo trưởng hoàn thành nghi thức môn phái, các vị tu chân đồng đạo đến từ tam sơn ngũ nhạc dần dần tan đi, chỉ thấy trên ngọn núi bạch quang lòe lòe, đám người tu chân ngự phi kiếm bay xuống núi, Tiểu Khai nhìn thấy thì hâm mộ không thôi, chợt cảm thấy bên người có một luồng gió mát, một thanh âm nhu hòa nói: Điền Ngọc xin hỏi môn chủ, chẳng biết khi nào có thể đến chơi nơi Lưu Vân Thủy Tạ của ta?
Tiểu Khai quay đầu lại, liền thấy được Lam Điền Ngọc đang nở nụ cười.
Vẻ mặt Diêu Viễn kinh ngạc há to miệng, nhìn Lam Điền Ngọc, lại nhìn Tiểu Khai, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sùng bái và hâm mộ.
Phải biết rằng Lưu Vân Thủy Tạ là thiên đường của nhiều người tu chân phái nam, bình thường đừng nói chủ động mời mọc, dù cho muốn đến cũng không có cơ hội, nhưng hôm nay đích thân chưởng môn Lưu Vân Thủy Tạ đi tới mời Tiểu Khai, đây là khái niệm gì chứ?
Suy nghĩ lại hồi một năm trước có gặp qua nữ đệ tử của Lưu Vân Thủy Tạ, còn muốn có được song tu đạo pháp của Lưu Vân Thủy Tạ, Diêu Viễn lặng lẽ nuốt ngụm nước bọt, quyết định vô luận như thế nào cũng phải đi theo Tiểu Khai lăn lộn.
Nga, khi nào thì cũng được a. Tiểu Khai không thể từ chối đành nói: Dù sao ta cũng không còn việc gì quan trọng làm.
Thần sắc Lam Điền Ngọc vui vẻ: Nếu như thế, bây giờ môn chủ theo ta về Lưu Vân Thủy Tạ được không?
Có thể không được. Tiểu Khai nghĩ nghĩ: Ta phải trở về một chuyến, đã đi hai ngày rồi, phải về công ty để báo cáo. T.r.u.y.ệthegioitruyen.com
Lam Điền Ngọc nhìn kỹ thần sắc của hắn, nhịn không được hỏi: Môn chủ làm việc Điền Ngọc thật sự thấy lạ lùng, Điền Ngọc thật sự không hiểu với khả năng của môn chủ, cần gì phải đi truy đuổi theo danh lợi hồng trần?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.