Vệ Dĩ Hàm ôm Lạn Kha, đi dép lê lẹp xẹp tìm thấy Thương Thời Thiên thì thấy cô đang nghiên cứu cánh tay của mình.
Cô vừa nghiên cứu vừa lẩm bẩm: "Phía quay xương là mặt ngoài cẳng tay, phía trụ là mặt trong cẳng tay..."
Thương Thời Thiên khi đánh cờ thì có thể tập trung hoàn toàn, nhưng lúc ôn bài lại có thể lập tức nhận ra có người đến gần.
Cô quay sang nhìn Vệ Dĩ Hàm: "Cậu tỉnh rồi à?"
"Ngủ nửa tiếng là đủ rồi." Vệ Dĩ Hàm ngồi xuống bên cạnh Thương Thời Thiên, hỏi: "Cái này chẳng phải là kiến thức năm nhất sao?"
"Ôn tập là để ôn cũ biết mới mà." Thương Thời Thiên ngừng lại một chút, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, "Chiều nay cậu có bận gì không?"
Vệ Dĩ Hàm nói: "Mình có thể bận, mà cũng có thể không bận."
"Vậy là không bận rồi!" Thương Thời Thiên vỗ tay, "Mình có thể nhờ cậu một chuyện không?"
Vệ Dĩ Hàm không nghĩ ra mình có thể giúp gì được.
"Lĩnh vực nào?"
"Liên quan đến học tập." Thương Thời Thiên nói, "Để giúp mình hiểu kiến thức sâu hơn, cậu có thể cho mình 'mượn cơ thể' một chút được không?"
Vệ Dĩ Hàm lập tức cau mày kỳ quái: "Cậu nói gì cơ?"
"Ờ... Ý mình là, mình đang thiếu một mô hình cơ thể người."
Sắc mặt Vệ Dĩ Hàm lạnh đi: "Mình không phải đồ vật."
Nhận ra lời mình nói quá xúc phạm, Thương Thời Thiên vội vàng xin lỗi: "Là mình lỡ lời, xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Sắc mặt Vệ Dĩ Hàm dịu đi đôi chút, hỏi: "Cần mình giúp ôn bài kiểu gì?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-phao-hoi-chuyen-sang-kich-ban-hac-nguyet-quang/5059028/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.