Sau khi niệm thầm ba lần "hai mươi tư chữ chân ngôn", Lê Kiêu thấy trên mặt Thương Tiểu Ngũ xuất hiện biểu cảm chỉ có người hóng chuyện mới có, lập tức hiểu ra – cái người kia căn bản không phải ma quỷ gì cả.
"Cô ấy sao lại giống... như đúc vậy?"
Thương Tiểu Ngũ hỏi lại: "Như đúc? Cậu còn nhớ chị tôi trông thế nào à?"
Lê Kiêu vốn không quan tâm đến giới cờ vây, cũng chỉ gặp Thương Thời Thiên vài lần.
Sau này khi Thương Thời Thiên xảy ra chuyện, cô mới bắt đầu có chút ấn tượng.
Nhưng nhận thức về ngoại hình của Thương Thời Thiên chủ yếu đến từ ảnh chụp.
Mà ảnh chụp thì thường có sai lệch so với người thật.
Thế nên sau khi nghe Thương Tiểu Ngũ nói vậy, cô liền cảm thấy Thương Thời Dữ và Thương Thời Thiên cũng không hoàn toàn giống nhau, chỉ tầm 80% thôi.
Nhưng... sao cô thấy cái tên "Thương Thời Dữ" nghe quen quen vậy?
Đúng lúc đó, Thương Thời Thiên cùng Tiêu Lạc Manh đi đến.
Lê Kiêu lập tức tiến lên chào hỏi: "Em là Thời Dữ đúng không? Tôi là Lê Kiêu, bạn của chị em. Em cứ gọi tôi là chị Lê, hoặc cũng có thể gọi là chị Lê Tử cũng được."
Thương Tiểu Ngũ: ......
Cảm giác làm chị gái của Thương Kỳ Quán thật kỳ lạ... nhưng có hơi sướng.
Thương Thời Thiên nói: "Tôi nhận ra cô mà."
Mình nổi đến vậy sao? Lê Kiêu nghĩ mà lòng lâng lâng vui sướng.
Thương Thời Thiên nói tiếp: "Bạn gái của cô là Chúc Nguyên Dĩnh. Trước đây hai người từng đến phòng cờ tìm tôi."
Lê Kiêu: ?
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-phao-hoi-chuyen-sang-kich-ban-hac-nguyet-quang/5058995/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.