"Chị cứ tưởng em không có tính khí." – Vệ Dĩ Hàm nói.
Thương Thời Thiên: Hả?
Là điều gì đã khiến Vệ Dĩ Hàm có ảo giác như vậy?
Nhưng cô cũng không thực sự tức giận với Vệ Dĩ Hàm.
Vì cô mới nhận ra, thì ra Vệ Dĩ Hàm cũng có một mặt rực rỡ như thế.
Trước đây cô quan tâm và hiểu biết về Vệ Dĩ Hàm quá ít.
May là, cô vẫn còn cơ hội.
Thương Thời Thiên hỏi: "Chị lấy gan ở đâu mà dám lặn ở nơi cách bờ cả một hải lý như vậy?"
Vệ Dĩ Hàm nhàn nhạt đáp: "Chị có chứng chỉ lặn, hơn nữa chị cũng không lặn sâu."
Cô bắt đầu yêu thích lặn khi bị điều chuyển đến chi nhánh công ty ở Cảng Thành.
Đây là một môn thể thao mạo hiểm, vừa nguy hiểm vừa k*ch th*ch.
Khi lặn dưới đáy biển, những cảm xúc điên cuồng bị kìm nén trong lòng thường sẽ bùng nổ.
Cảm giác đó còn sảng khoái hơn cả chơi tennis.
Thương Thời Thiên vẫn còn sợ hãi: "Vậy vẫn quá liều lĩnh."
Cô chỉ dám bơi trong biển.
Còn kiểu như Vệ Dĩ Hàm – không mang thiết bị lặn mà nín thở lặn sâu... đừng nói vài chục giây, vài giây cô còn không chịu nổi.
"Em sợ chị xảy ra chuyện à?" – Vệ Dĩ Hàm hỏi.
"Chuyện đó không phải đương nhiên sao?"
Vệ Dĩ Hàm chăm chú nhìn cô, cảm xúc trong lòng cuộn trào như sóng biển.
Nhưng cuối cùng lại hóa thành một dòng nước ấm áp chảy qua tim.
...
Ở dưới biển chừng nửa tiếng, Thương Thời Thiên và Vệ Dĩ Hàm trở lại sàn bơi.
Bồ Phỉ Phỉ đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-phao-hoi-chuyen-sang-kich-ban-hac-nguyet-quang/5058981/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.