Sau khi Vệ Dĩ Hàm lên xe, việc đầu tiên Thương Thời Thiên làm là... đưa mũi lại gần người cô để ngửi.
Vệ Dĩ Hàm nhìn cô với vẻ nửa cười nửa không: "Em đang làm gì đấy?"
Thương Thời Thiên hít hít vài cái rồi nói: "Chị thật sự không uống rượu à!"
"Chị là ma men chắc?"
"Không phải à?"
Vệ Dĩ Hàm liếc mắt nhìn cô.
Thương Thời Thiên nhìn lại với ánh mắt kiên định, không chút nao núng.
"Chị còn tưởng em sẽ muốn kiểm tra xem trên người chị có mùi nước hoa lạ không cơ."
Vệ Dĩ Hàm nghiêng người lại gần, để cô có thể ngửi rõ hơn mùi trên người mình.
Thương Thời Thiên: "?"
Tại sao lại phải làm mấy chuyện vô vị vậy?
Với độ khó tính của Vệ tổng, nếu ai dám để nước hoa vương lên người cô ấy, chắc chắn người phản ứng mạnh nhất phải là cô ấy chứ không phải mình.
Cô suy nghĩ vài giây, chợt hiểu ra: "Chị đang muốn chứng minh là mình không lăng nhăng bên ngoài à?"
"Phụt."
Bồ Phỉ Phỉ - người đang lái xe - bật ra một tiếng cười ngắn ngủi, rõ ràng đang cố kìm nén, nhưng không nén nổi hoàn toàn.
0.1 giây sau, cô phản ứng cực nhanh, bấm nhẹ còi xe một cái để che giấu tiếng cười kia.
Vệ Dĩ Hàm liếc cô qua gương chiếu hậu.
Bồ Phỉ Phỉ: ...
Mắt nhìn thẳng, tai chỉ chú ý bên ngoài, biểu hiện như thể đang tập trung lái xe hết mức.
Thương Thời Thiên không để ý đến tình huống nhỏ đó, nói: "Chẳng lẽ em lại không tin chị sao? Đừng lo, em sẽ không nghĩ linh tinh đâu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-phao-hoi-chuyen-sang-kich-ban-hac-nguyet-quang/5058978/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.