Động tác của Thương Thời Thiên khựng lại, con tôm hùm đang quẫy đạp suýt nữa thì thoát khỏi tay cô.
Cô nói: "Em sao có thể không quay về? Nếu không về đây... em còn có thể đi đâu nữa?"
Vệ Dĩ Hàm im lặng siết chặt vòng tay quanh cô.
Nghĩ đến việc Thương Thời Thiên cứ mãi giấu diếm thân phận, khiến mình lo lắng vô ích suốt bấy lâu, lửa giận trong lòng cô lại bùng lên.
Nhìn cái cổ trắng muốt trước mắt, môi cô đã chạm đến da thịt, đang định cắn xuống...
Nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh vết thương chí mạng trên cổ Thương Thời Thiên lúc chết, khiến cô không dám cắn nữa.
Chắc đau lắm, đúng không?
Lúc đó em ấy chắc chắn rất sợ hãi...
Động tác cắn xé cuối cùng biến thành một nụ hôn nhẹ như gió thoảng.
Dây thần kinh nhạy cảm bị khơi dậy, một luồng điện chạy thẳng lên đầu.
Thương Thời Thiên lập tức căng thẳng cứng người, cô dồn toàn bộ sự chú ý vào con tôm hùm, cố gắng không để mình tan vỡ hoàn toàn trước nụ hôn mờ ám ấy.
Cảm nhận được sự cứng đờ của cô, trong đầu Vệ Dĩ Hàm đột nhiên hiện lên đoạn hội thoại Thương Thời Thiên nói chuyện với hệ thống, bảo rằng mình có học kỹ năng quyến rũ cô.
Cô phì cười thành tiếng.
Chỉ như vậy thôi á? Xem ra học cũng chẳng đến nơi đến chốn.
Thương Thời Thiên vừa bị hôn vào cổ, lại nghe cô cười như chế nhạo, lập tức cảm thấy bị coi thường.
Đang định phản công, nhưng nghĩ đến việc mình hôm nay ở bên ngoài cả ngày, người đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-phao-hoi-chuyen-sang-kich-ban-hac-nguyet-quang/5058970/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.