Nhìn thấy xe chạy đến một đoạn đường lạ, Thương Thời Thiên mới phản ứng lại: "Chúng ta không về sao?"Vệ Dĩ Hàm đáp: "Đi dạo một chút."Nhưng lại không nói rõ là đi đâu.Thương Thời Thiên tưởng cô nói là đi dạo phố, không ngờ xe chạy hơn mười phút, đoạn đường trước mắt dần trở nên quen thuộc."Con đường này..."Mặc dù tên cửa tiệm và phong cách trang trí đã thay đổi nhiều, nhưng tên đường và dải cây xanh xung quanh thì vẫn như cũ.Chẳng bao lâu sau, một tòa nhà rất quen thuộc xuất hiện trước mắt cô.Bảo tàng Văn hóa Cờ vây!Thương Thời Thiên nhìn sang Vệ Dĩ Hàm: "Sao tự nhiên chị lại muốn đến đây dạo?""Lâu rồi chưa đến." Vệ Dĩ Hàm đáp.Thương Thời Thiên nghĩ thầm, nếu lần cuối cùng Vệ Dĩ Hàm đến đây là lúc hai người họ gặp nhau để xem mắt, thì đến nay cũng gần mười năm rồi.Cô nói: "Nhưng mà tôi không mang theo CMND.""Bây giờ đã đóng cửa rồi." Vệ Dĩ Hàm nói.Thương Thời Thiên vừa định nói, thế chẳng phải càng không vào được sao?Nhưng chợt nghĩ đến chuyện Vệ Dĩ Hàm chắc chắn sẽ không dùng cách thông thường để vào, cô im bặt.Dù không cần thiết, Vệ Dĩ Hàm vẫn giải thích: "Bảo tàng Văn hoá Cờ vây hiện giờ đã được tư nhân tiếp quản."Thương Thời Thiên sững người."Bảo tàng Văn hóa Cờ vây ngày trước đã sáp nhập với Bảo tàng Văn hóa Cờ bài, trở thành một khu trưng bày trong bảo tàng đó và chuyển sang quận Lâm Giang. Còn nơi này hiện giờ là bảo tàng Cờ vây do tư nhân quản lý."Bảo tàng Văn hóa Cờ vây được Hội Cờ vây và Học viện Cờ quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-phao-hoi-chuyen-sang-kich-ban-hac-nguyet-quang/5058947/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.