Thương Thời Thiên vừa đi đến dưới lầu phòng cờ thì điện thoại reo.
Cô liếc nhìn, thấy là một số lạ.
Không phải là bác tài xế Lão Mã, cũng không phải thư ký đời sống Bồ Phỉ Phỉ.
Chắc là cuộc gọi quấy rối.
Thương Thời Thiên dứt khoát tắt máy, tiếp tục bước lên cầu thang.
Phòng cờ nằm ở tầng hai, hành lang hẹp, ánh đèn mờ mịt, tường ngả vàng bốc lên mùi thuốc lá cũ kỹ ám lâu năm.
Trên tường còn có biển đèn nhấp nháy ánh đỏ, xanh, trắng, khiến nơi này trông chẳng giống một chỗ đứng đắn cho lắm.
Lẽ ra giờ này Thương Thời Thiên phải về khu Thiên Hào Cảnh Uyển rồi, nhưng cô chợt nhớ hôm nay bác tài xế Lão Mã nghỉ, Vệ Dĩ Hàm cũng không nói sẽ đến đón.
Dù sao cũng phải tự bắt xe buýt về, về sớm hay muộn cũng như nhau, chi bằng ghé phòng cờ một chút làm quen trước.
Tối thứ Sáu, Trần Nhất Huân có việc làm thêm, không đi cùng được nên cô đành một mình đến.
...
Bác tài xế Lão Lưu bị từ chối cuộc gọi, quay đầu nói với Vệ Dĩ Hàm đang ngồi ở hàng ghế sau: "Vệ tổng, cô ấy không bắt máy."
Vệ Dĩ Hàm mặt tối sầm lại: "Gọi lại."
Lão Lưu lại gọi một lần nữa, đầu dây bên kia vẫn không nhấc máy.
Không cần tài xế nói, Vệ Dĩ Hàm cũng biết kết quả.
Lão Lưu đoán: "Có thể là điện thoại kia không lưu số này nên bị tưởng là cuộc gọi rác."
Ngụ ý là: Nếu hôm qua Vệ tổng để Thương tiểu thư lưu thêm vài số, thì đâu xảy ra chuyện này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-phao-hoi-chuyen-sang-kich-ban-hac-nguyet-quang/5058920/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.