【Thế giới này thật lạ lẫm quá đi mất.】
Vệ Dĩ Hàm đang định đẩy cửa bước vào phòng thì động tác chợt khựng lại.
Câu đó là có ý gì?
Sao nghe ra có chút tủi thân?
Vệ Dĩ Hàm thu tay lại, xoay người đi về hướng thư phòng.
Một lúc sau, người hầu nữ gõ cửa thư phòng.
"Vào đi."
"Vệ tổng, ngài tìm tôi?"
Vệ Dĩ Hàm ngồi trên sofa, tay trái cầm một cuốn sách Chuẩn đoán Đen Trắng, tay phải kẹp một quân cờ vây giữa ngón trỏ và ngón giữa.
Trước mặt cô đặt một bàn cờ, trên đó các quân cờ rải rác có trật tự.
Người hầu nữ len lén nhìn tủ trưng bày, quả nhiên, bộ bàn cờ bên trong đã được lấy ra.
Vệ Dĩ Hàm không ngẩng đầu, hỏi: "Khi tôi rời khỏi tầng một, cô ấy đã nói gì, làm gì?"
Người hầu lập tức hiểu "cô ấy" là chỉ Thương Thời Thiên.
Dù cảm thấy Vệ Dĩ Hàm đã đưa người về mà lại lạnh lùng như vậy, không giống thái độ nên có với khách, nhưng cô không dám hỏi nhiều, liền kể lại trung thực mọi chuyện từ lúc Vệ Dĩ Hàm rời đi cho đến khi Thương Thời Thiên lên phòng nghỉ.
Khi nghe đến đoạn Thương Thời Thiên buột miệng nói "Cúp Vệ Đạt không còn nữa", Vệ Dĩ Hàm hiếm khi xen ngang: "Cô không nghe nhầm chứ? Cô ấy thật sự nói là 'Cúp Vệ Đạt không còn nữa'?"
Người hầu gật đầu: "Vâng, cô ấy lẩm bẩm 'sao lại thay đổi rồi', trông có vẻ hơi thất vọng."
Vệ Dĩ Hàm vuốt nhẹ quân cờ trong tay, nét mặt đầy ẩn ý.
Cách đây không lâu cô còn ngầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-phao-hoi-chuyen-sang-kich-ban-hac-nguyet-quang/5058907/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.