Anh ta không biết chính mình rốt cuộc sống cuộc sống không phân biệt ngày đêm như vậy đã bao lâu, chỉ biết là ban đầu Đồng Y Mộng ở phòng bên cạnh mình, ban đầu còn có thể vì lên cơn thèm thuốc phiện mà mất đi lý trí phát cuồng.
Về sau càng ngày càng yếu ớt dần, chỉ biết thỉnh thoảng cùng anh ta nói hai câu, anh ta có thể nghe được từ trong phòng bên cạnh mơ hồ truyền đến tiếng ho khan, ban đầu lại vẫn cực khô khan khàn rát,về sau đến ho khan cũng trở nên cực kỳ suy yếu.
Anh ta hoài nghi cô ta sắp không được rồi.
Hoài nghi như vậy tuyệt đối là có cơ sở, dù sao Đồng Y Mộng cũng bị suy giảm hệ miễn dịch, bị nhốt trong căn phòng nhỏ chật hẹp ẩm ướt không thấy mặt trời lâu như vậy, không có thuốc, không có y tá hay bác sĩ, không có dụng cụ khử trùng chuyên dụng, cô ta sớm muộn gì cũng bị cảm nhiễm.
Có một ngày, anh ta nghe được tiếng gõ yếu ớt, chậm rãi mở mắt ra, tựa vào vách tường trong phòng.
"Tôi giống như không được rồi, anh nói xem người như tôi, nếu có một ngày xuống địa ngục, sẽ như thế nào?" Cô ta nhẹ giọng hỏi anh, giọng khàn khàn, chỉ là nói một câu này, cũng đã thở hổn hển mấy hơi thở, không ngừng thở dốc giống như mệt chết rồi.
Anh ta trầm mặc, không biết nên trả lời cô ta như thế nào, trên đời này làm gì có địa ngục, càng không có thiên đường.
Nếu thật sự có chúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-muon-tai-hon/3433872/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.