Chương trước
Chương sau
Hạ Nhất Nhiễm gần như là bị Đường Hạo Nam ném lên giường, bởi vì nệm thật sự quá tốt, cho nên khi Hạ Nhất Nhiễm nằm bò trên giường, thân thể cũng xốc nảy lên theo, không đợi Hạ Nhất Nhiễm chống hai tay xuống đệm giường bò dậy, Đường Hạo Nam lòng ngực dày rộng, cũng đã giống như Thái Sơn đè ép xuống.

Hai tay nâng chặt đôi má Hạ Nhất Nhiễm, Đường Hạo Nam nhìn chăm chú vào mắt Hạ Nhất Nhiễm. "Hạ Nhất Nhiễm, anh nói thẳng cho em biết. Anh là ghen tị, từ đầu em đi cùng Lục Ngộ Hàn, anh đã ghen, hôn nhân giữa em cùng Đổng Hưng Á dù là hữu danh vô thật anh cũng ghen, cho dù em cùng người đàn ông kia căn bản cái gì đều không có anh cũng sẽ ghen. Nếu em cảm thấy anh là cố tình gây sự thì cứ nghĩ như vậy đi, anh ghen tị, Hạ Nhất Nhiễm, em chết chắc rồi."

Rõ ràng là lời hết sức cảm động, Hạ Nhất Nhiễm lại chỉ thấy cảm động một nửa, đã bị một câu cuối cùng của Đường Hạo Nam dọa rùng mình một cái.

"Anh Hạo Nam. . ." Hạ Nhất Nhiễm vươn ra hai tay vốn là muốn ôm cổ Đường Hạo Nam, lại dễ dàng bị Đường Hạo Nam nắm lấy cổ tay, trực tiếp kéo đến trên đỉnh đầu, cả người Đường Hạo Nam vốn đè trên người cô, giờ này khắc này có vẻ càng thêm nặng hơn.

"Nhiễm Nhiễm, anh yêu em." Động tác bất ngờ không phòng ngự hôn xuống. Mang theo có chút ẩn nhẫn điên cuồng, kề sát ở trên cánh môi hồng nhuận sáng bóng của Hạ Nhất Nhiễm, không ngừng trằn trọc, rồi mới nhẹ nhàng gặm mút. Giống như nụ hôn như vậy vẫn không đủ, muốn đem Hạ Nhất Nhiễm hoàn toàn gặm sạch sẽ mới bỏ qua.

"Uh'm. . ." Hạ Nhất Nhiễm vốn muốn nhắc nhở Đường Hạo Nam kéo rèm lại, một lần nữa bị nụ hôn sâu của anh chôn xuống, trằn trọc hồi lâu. Một đôi tay, mang theo chút thô bạo, bắt đầu không thành thật luồn vào bên trong làn váy Hạ Nhất Nhiễm, du tẩu trên người cô, trên da thịt mềm mại của cô không ngừng đốt lên dục vọng, hô hấp đều đã bắt đầu trở nên dồn dập. Trong không khí mang theo tình ý dạt dào, thô ráp, lại ấm áp vỗ về thần kinh căng thẳng, làm cho người ta thêm khẩn trương.

"Anh Hạo Nam, rèm cửa, rèm cửa còn không có kéo lại." Rõ ràng đã nổi lên dục vọng, Hạ Nhất Nhiễm vẫn không quên chuyện quan trọng nhất, vươn tay nhẹ nhàng đẩy ngực Đường Hạo Nam, muốn để cho đối phương trong hỗn loạn tìm lại một tia lý trí, đi kéo rèm lại.

"Mặc kệ đi!" Nhưng mà Hạ Nhất Nhiễm đánh giá cao Đường Hạo Nam rồi. Vốn là cùng người con gái chính mình âu yếm nhất chia cách, rồi lại đến chuyện hai người bị thương, dưỡng thương. . . Trời biết trong khoảng thời gian này, lúc Hạ Nhất Nhiễm ngủ ở bên cạnh anh, anh phải chịu dày vò ra sao, vô số lần nhìn đến gương mặt Hạ Nhất Nhiễm ngủ say, đều muốn đem cô trực tiếp đặt ở dưới thân mình.

"Anh nhớ em, Nhiễm Nhiễm." Ghé vào trên người Hạ Nhất Nhiễm, nói ra một tiếng nhớ nhung tinh tế, nháy mắt giống như toàn phòng tuyến trong lòng Hạ Nhất Nhiễm đánh tan, một tia lý trí cuối cùng của cô, nháy mắt đứt đoạn, hai tay trực tiếp vòng qua ôm cổ Đường Hạo Nam, thôi, không kéo rèm cửa sổ thì đã thế nào.

Thời gian dài như vậy, cô cũng muốn anh rồi.

Cùng người mình thích, làm chuyện vui sướng, đừng hỏi là kiếp là duyên. . .

Lúc Hạ Nhất Nhiễm mơ màng mở mắt ra, thời gian đã rất muộn, hai tay chống xuống đệm, từ trên giường ngồi dậy, mới phát hiện ánh sáng trong phòng thật sự là quá tối, Đường Hạo Nam không biết từ khi nào đã kéo rèm lại rồi.

Theo bản năng vươn tay sờ soạng bên người, lại bị xúc cảm trống không chấn kinh, mạnh mẽ trừng lớn mắt, nhìn chung quanh phòng một vòng, nhưng không nhìn đến bóng dáng Đường Hạo Nam, vội ra đi chân trần từ trên giường bò xuống, giẫm lên trên tấm thảm mềm mại, chạy đến bên cạnh cửa sổ, vươn tay đem bức màn kéo ra.

Nắng chiều tà sắp tắt có vẻ tối tăm, nhưng vẫn tương đối sáng hơn chút ánh sáng ảm đạm trong phòng, cảm thấy có chút chói mắt, Hạ Nhất Nhiễm đưa tay che trước mắt mình, rồi xoay người đi ra ngoài.

Cả căn phòng đều cực kỳ an tĩnh, Hạ Nhất Nhiễm từ lầu hai đi xuống. "Anh Hạo Nam. . ." Nhẹ giọng gọi vài tiếng, lại phát hiện trong phòng căn bản là không ai, sau khi xác định Đường Hạo Nam không ở nhà, Hạ Nhất Nhiễm đặt mông ngồi xuống ghế sofa. Sớm biết bản thân thường phải ở trong nhà một mình, đã không nên để cho Đường Hạo Nam mua một căn hộ to như thế, chính mình một người ở nhà thật là quá nhàm chán rồi.

"Bụng hơi đói rồi." Hạ Nhất Nhiễm bĩu môi xoa xoa bụng mình, có chút ủy khuất đi phòng bếp, trước tiên làm cho chính mình một bát mì, lại gọi điện thoại cho anh Hạo Nam, hỏi thử xem anh đang làm cái gì vậy.

Hạ Nhất Nhiễm bưng mì thịt bò vừa nấu xong lên lầu, bấm điện thoại gọi cho Đường Hạo Nam, điện thoại chỉ reo hai tiếng, Đường Hạo Nam cũng nghe máy, cảm giác anh chắc là không phải đang bận việc.

"Em tỉnh ngủ rồi à?" Giọng Đường Hạo Nam nghe qua không giống như dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo bình thường, mà cực kỳ ấm áp, giống như ánh nắng chiều ấm áp, ấm áp để cho Hạ Nhất Nhiễm cảm giác không an tâm.

Cô vẫn thích dáng vẻ hung dữ của Đường Hạo Nam, nhớ lại, cúi đầu ăn một miếng mì, bởi vì những lời vốn dĩ muốn nói, đều bị thái độ quỷ dị này của Đường Hạo Nam làm cho quên rồi.

"Em đang ăn cái gì?" Nghe ra được Hạ Nhất Nhiễm đang ăn cái gì đó, Đường Hạo Nam hỏi, Hạ Nhất Nhiễm tai cực kỳ thính, nghe ra được đầu bên kia điện thoại một tiếng còi ô tô vang vọng.

"Anh lái xe ra ngoài à? Nếu đang lái xe vậy em cúp điện thoại trước, chuyên tâm lái xe, lái xe nghe điện thoại không an toàn."

"Không có, anh đang đi đường, có chuyện gì em cứ nói đi." Quả nhiên là một người đàn ông sau khi được thỏa mãn, mở miệng nói chuyện đều là xuân phong đắc ý, một chút cũng không giống trước kia.

Trời ạ, cô suy nghĩ cái gì, sao hiện tại cả đầu đều là ý nghĩ như vậy, thật sự là thật quá đáng sợ, cô quả thực bị cái người đàn ông tinh trùng lên não này lây bệnh rồi, mạnh mẽ lắc lắc đầu mình, Hạ Nhất Nhiễm điều chỉnh thái độ chính mình.

"Em là muốn hỏi anh, anh hiện tại ở nơi nào, đi làm cái gì, lúc nào thì trở về."

Liên tiếp mấy vấn đề, nhưng mà Hạ Nhất Nhiễm cảm thấy với chỉ số thông minh của Đường Hạo Nam hoàn toàn dễ dàng đem mấy vấn đề này giải đáp có trật tự cho chính mình.

"Anh ra ngoài cùng Hứa Thành xử lý một chút chuyện kiện tụng, em ở nhà phải chú ý an toàn, không được tùy tiện mở cửa cho người khác biết không? Nếu không có chuyện gì buổi tối anh sẽ trở về, em không phải đang ăn mì sợi đó chứ, không có dinh dưỡng, nói đi, em muốn ăn cái gì, buổi tối anh mang về cho em."

Hạ Nhất Nhiễm khuấy mì trong bát một cái, ăn mì sợi thì đã làm sao? Anh không phải cực kỳ thích ăn mì do chính mình làm sao?

"Bản thân em một mình ở nhà chờ thật quá nhàm chán, anh nếu thuận tiện mà nói, liền đem bọn nhỏ đưa về nhà cho em đi, em chăm sóc bọn chúng, cũng có thể chơi đùa với chúng chút." Không có bất kỳ người mẹ nào có thể bỏ mặt con cái của mình, đến ngay cả Hạ Nhất Nhiễm cũng như vậy.

Cô cũng không nỡ bỏ mặt con mình, lúc này mới hơn một ngày không nhìn thấy chúng, trong lòng đã nhớ nhung không chịu nổi.

"Đúng rồi, chuyện của bọn nhỏ vẫn quên nói với em, anh đã để cho Hạ Cận Nghiêu mang các con về Bắc Kinh rồi, dù sao tình cảnh hai người chúng ta hiện tại không phải đặc biệt tốt, để các con đi theo chúng ta sợ xảy ra ngoài ý muốn, cho nên tạm thời để cho Hạ Cận Nghiêu mang đi, hơn nữa đến Bắc Kinh mà nói, trị liệu tâm lý cho Nini cũng có thể tốt hơn một chút."

"A..., là như thế à." Hạ Nhất Nhiễm có chút mất mát.

"Vậy Đại Hoàng đâu? Trước đó khi em ở trang trại bên Anh quốc cùng Đổng Hưng Á xảy ra tranh chấp, liền không thấy tung tích Đại Hoàng, Đại Hoàng là một chú chó trung thành biết bảo vệ chủ, theo lý mà nói không nên xảy ra chuyện như vậy." Nhắc tới Đại Hoàng, giọng Hạ Nhất Nhiễm càng rầu rĩ hơn, lần này không chỉ Hạ Nhất Nhiễm cảm giác rầu rĩ, đến ngay cả Đường Hạo Nam tâm tình cũng trở nên có chút áp lực theo.

"Đại Hoàng biến mất không thấy nữa, lúc em về nước, anh cũng đã để cho Hứa Thành đặc biệt hỏi qua, bọn họ đều nói không nhìn đến Đại Hoàng, hình như là cùng Đổng Hưng Á cùng nhau biến mất rồi."

Lúc Đường Hạo Nam nhắc tới Đại Hoàng, trong lòng vẫn là có chút không thoải mái, nhưng khi Hạ Nhất Nhiễm nghe được ba chữ Đổng Hưng Á kia, trong lòng lại càng chùng xuống.

"Anh Hạo Nam, anh nói xem Đổng Hưng Á thật sự không chết sao? Anh ta dù sao đã cứu em cùng William một mạng, nếu như em tự tay giết anh ta mà nói, em nhất định sẽ cắn rứt lương tâm." Vốn dĩ cô về nước là muốn tự thú, lại thật không ngờ thi thể Đổng Hưng Á đã không thấy nữa.

"Sẽ không chết, nếu đã chết mà nói, có ai có thể lặng yên không một tiếng động đưa thi thể anh ta mang đi, vu oan giá họa em còn không kịp, đừng nghĩ nhiều, chăm sóc tốt chính mình, chờ anh trở về đem đồ ăn ngon cho em."

"Uh'm." Hạ Nhất Nhiễm vốn còn muốn cùng Đường Hạo Nam nói thêm một chút, nhưng mà nghe được bên kia có người đang gọi Đường Hạo Nam, hơn nữa cô cũng có tiếng tút tút báo có cuộc gọi đến, cho nên sau khi qua loa nói tạm biệt, Hạ Nhất Nhiễm liền cúp điện thoại. Lại nhìn di động chính mình, một cuộc gọi đến từ số máy lạ, hơn nữa còn là số từ nước ngoài, người nào có thể ở nước ngoài tìm chính mình.

"A, xin chào." Hạ Nhất Nhiễm nghe máy.

Đầu dây bên kia chậm chạp không nói gì, Hạ Nhất Nhiễm vốn đang cầm điện thoại, nhìn thoáng qua, hoài nghi đối phương gọi lộn số, phải biết rằng điện thoại quốc tế cực kỳ mắc, rồi lại đem điện thoại dán áp bên lỗ tai mình.

"Alo, xin chào." Nếu lần này vẫn không có người nói chuyện, cô liền muốn cúp điện thoại, một là lãng phí tiền điện thoại của đối phương, thứ hai chính là mì của cô bởi vì cuộc điện thoại với Đường Hạo Nam đã sình lên hết rồi, nếu còn kéo dài nữa sợ là không thể ăn rồi.

"Xin chào, Hạ Nhất Nhiễm." Hạ Nhất Nhiễm bưng mì lên, vừa muốn cúp điện thoại, đầu kia điện thoại đã truyền tới giọng một người phụ nữ phong tình vạn chủng, tay Hạ Nhất Nhiễm mạnh buông lỏng, bát mì thịt bò đột nhiên rơi xuống mặt đất, bốp một tiếng.

Vỡ nát tan tành, đến mì sợi cũng đã chảy theo dòng trên đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.